Hôm nay trời mang theo vẻ âm u mây đen vây kín cả bầu trời như dự báo rằng chuyện chẳng lành sẽ ập đến, đứng dưới cửa công ty anh như cảm nhận từng cơn gió lạnh ào ạt ập vào cơ thể xăn chắc muốn làm đổ nó nhưng mãi chẳng hề lung lay. Trong đầu anh lại hiện lên một hình bóng mờ mờ ảo ảo, có gì đó đã xảy ra anh không thể nào nhớ nổi, càng muốn lục tung lại trí nhớ đầu anh lại càng đau âm ỉ và như thế những hình ảnh ấy anh không bao giờ biết được đó là gì.Chuyện đã cách đây hơn 1 năm rồi, ngày đó cô quyết định trốn đi để tìm sự giải thoát, trốn một lần có thể trốn cả đời hay sao, cô không màn mình từng và đang có một người mẹ bên cạnh, bản thân liền không nghỉ ngợi đến mức phải xa rời mẹ, thật sự không nghĩ tới. Một cô gái trong một căn phòng bếp nho nhỏ lờ đờ tìm kiếm gì đó.
Đêm đã buông xuống nhưng sao cô lại không mở đèn mà lại đứng đó tìm kiếm thứ gì,thật ra mở đèn cũng như không mở đèn mà thôi, đúng, cô thật sự đã không còn nhìn thấy một thứ gì nữa trong cuộc đời còn lại của mình. Hỏi cô đau không, "đau chứ" sao lại không đau khổ cho được, mất đi ánh sáng cũng như mất đi niềm tin, con mắt là cửa sổ tâm hồn lại bị mất đi làm sao không khốn khổ cho được.
Vâng, đó chính là Phương Anh, cô gái năm xưa trốn tránh một cuộc tình và giờ đây cô đang chịu cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-gai-khong-cung-cha-nhung-khac-me/2101986/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.