Ngay một tuần sau đó, mọi thứ đều diễn ra dưới một sự bình lặng, bởi vì hình bóng anh đã không xuất hiện trước mặt cô, khoảng trống trong tâm hồn đâu đó muốn vở tung tóe nát cả con tim nhưng Phương Anh biết làm sao đây, bị nhốt trong căn biết thự làm bạn với không khí thì làm sao có thể biết được chuyện ngoài đời.- anh ta đi đâu rồi! sao còn giữ tôi ở đây? tôi muốn ra ngoài! - đã nhiều lần thăm dó, khăn khăn muốn thoát khỏi nơi tù túng thiếu tự do nhưng đáp lại cô chỉ là cái nhìn mơ hồ của những tên vệ sĩ mặt đồ đen.
Một ngày nọ, trời đầy mưa, sấm chớp liên tục, Phương quyết định tự mình trốn khỏi cái nơi ngục tù này, dùng rèm cửa cột chặt nối lại với nhau để làm dây trèo xuống sân qua cửa sổ, ông trời dường như đang ủng hộ cô cuộc tẩu thoát thành công khi đi ra khỏi khu đất của biệt thự, cô nhanh chóng đi tìm chổ trú thân cho những ngày tiếp theo. Những hạt mưa đã nhẹ dần, một cô bé thân hình đẩy đà bị nước mưa làm lộ ra những đường cong cơ thể, những sợi tóc ướt sũng rơi trước khuôn mặt không còn chút sinh khí, bước chân của cô bổng nhẹ dần, cô cảm giác mình như được bay lên đến những tầng mây xanh tím mà người đời hay kể, rồi hòa tan vào không khí, cô ngất đi giữa một chốn xa lạ không người đi lại, tương lai mờ mịt.
Cùng thời gian đó, ở một nơi nọ một chiếc xe bị đâm bởi một chiếc xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-gai-khong-cung-cha-nhung-khac-me/2101983/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.