Mộng Ánh!
Cô có thất thần một chút, tâm trạng xáo trộn nhìn vào người đàn ông trước mặt, sau câu nói của anh thì phải khoảng hai phút sau Mộng Ánh với giọng nghèn nghẹn, nói:
Vâng…là em!
Cứ ngỡ rằng anh sẽ nghiêm túc xem xét mà tra khảo cô mọi thứ xảy ra trong ngần ấy năm, nhưng có lẽ cô đã lầm, sau khi vừa dứt câu, Đinh Tuấn Trạch không chần chừ mà chạy đến ôm lấy cô khiến cô không đứng vững mà lùi ra sau vài bước mới ổn định được.
Anh đặt một nụ hôn nhẹ xuống mái tóc của cô rồi gục mặt xuống chiếc vai nhỏ, thỉnh thoảng lại hôn vào hõm cổ mà âu yếm. Mộng Ánh sững người trước hành động này, theo phản xa mà ôm lấy Đinh Tuấn Trạch, mùi hương trên người anh từng chút toả ra khiến cái ôm vốn đã ấm lại còn ấm hơn.
Phải một lúc sau, Đinh Tuấn Trạch mới từ từ buông cô ra, đưa đôi bàn tay thô ráp của mình lên áp lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn sâu vào đôi mắt ấy Mộng Ánh mới chợt nhận ra nó đã đỏ hơn so với lúc nãy. Nụ cười hiện dõ trên gương mặt nhưng chẳng vì lí do gì nó vẫn rất buồn. Thấy anh chần chừ mãi không thể nói, cô cười nhẹ bắt đầu nói trước:
Không có điều gì muốn nói với em sao? Hay anh không nhớ em?
Đinh Tuấn Trạch lắc đầu ân cần trả lời:
Rất nhớ! Em biết anh nhớ em nhiều như thế nào không? Em đã đi đâu? Sống như thế nào? Sao bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-gai-cua-ban-than/2573702/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.