Mạo Dung nghe xong như người mất hồn, những giọt nước mắt không thể kiểm soát mà lăn dài trên má, bà nắm chặt lấy hai bên tay áo của Mộng Cao Lãnh không làm chủ được mà hét lên:
- Mẹ đã nói với con bao nhiều lần rồi, nếu gặp chuyện gì thì phải nói với ba mẹ, nhưng con có nghe không? Nếu như quản gia không nói cho ta biết thì liệu con còn dấu tới bao giờ, hả!
Mộng Cao Lãnh từ trước đến nay cũng hiếm thấy rơi giọt nước mắt nào, nhưng đến lạ, hôm nay trong đôi mắt bỗng chốc đỏ hồng lên, nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt nước trên mặt Mạo Dung mà nói:
- Con xin lỗi.
Ngoài hai chữ "xin lỗi" ra thì bây giờ Mộng Cao Lãnh cũng không biết nói gì hơn. Cũng tại bản thân mà mọi chuyện mới xảy ra như vậy, giá như lúc đầu không tự mình làm theo suy nghĩ của chính mình mà không để cho ai biết thì có lẽ bây giờ mọi thứ sớm đã khác.
Không gian bên trong căn nhà trở nên im lặng ngột ngạt, Mộng Khương đưa mắt nhìn về hướng chỗ quản gia đang đứng mà ra hiệu. Hiểu được ý, quản gia liền nói vài người giúp việc nữ tiến lại đưa Mạo Dung lên phòng. Mộng Khương vắt chéo chân tựa lưng dựa xuống thành ghế, giọng khàn khàn mà nói:
- Bây giờ con định làm gì tiếp theo?
Mộng Cao Lãnh vẫn đứng ngây ra đó, một lúc sau mới trả lời lại:
- Hiện giờ vẫn đang nỗ lực tìm kiếm.
Mộng Khương cười nhẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-gai-cua-ban-than/2573668/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.