Có một điều làm cho Mộng Cao Lãnh có chút khó hiểu, trước đây Đương Lâm Hàn là một người rất khó gần và cũng rất trầm tính, ít nói, nhìn qua ai cũng nghĩ hắn là một mọt sách bình thường. Nhưng ai ngờ thời thế lại thay đổi một con người nhanh đến như vậy, là do thời gian hay do cái vẻ ít nói hiền lành ấy chỉ là lớp mặt nạ bên ngoài của hắn để bây giờ mới dần được gỡ ra.
Mộng Cao Lãnh suy nghĩ một lúc nói:
- Em giúp anh tìm hiểu thêm về hắn ta, còn chuyện về Mộng Ánh anh sẽ hỏi sau.
Ngọc Lan gật nhẹ đầu đứng dậy khỏi ghế:
- Vậy em về trước.
Sau khi Ngọc Lan vừa rời đi được một lúc thì Mộng Cao Lãnh mới lấy từ trong túi áo ra chiếc điện thoại gọi cho Mộng Ánh:
- "Đang ở đâu?"
Mộng Ánh ngồi trong phòng đang tập trung làm việc còn lại lúc sáng chưa làm xong, thì bỗng điện thoại reo lên, cô nheo mày cầm lấy điện thoại, liền bắt máy nghe:
- "Em đang ở nhà của Đinh Tuấn Trạch."
- "Biệt thự Đinh Gia?" (Mộng Cao Lãnh nói)
Mộng Ánh thấy anh trai mình hiểu sai ý liền vội vàng nói:
- "Không phải, ở biệt thự riêng của anh ấy."
- "Chuẩn bị đồ ra ngoài gặp anh một lát, địa chỉ lát gửi sau!"
Mộng Cao Lãnh tắt máy đứng dậy đi ra ngoài, tiện tay gửi cho cô địa chỉ gặp mặt rồi lái xe rời đi. Mộng Ánh nghe cái giọng của Mộng Cao Lãnh có chút khó hiểu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-gai-cua-ban-than/2573642/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.