Chương trước
Chương sau
Hôm nay, Tô Hoài Dương cùng Âu Vãn Quân ngủ thẳng đến chín giờ sáng mới tỉnh dậy, Bởi vì lo lắng thân thể của Âu Vãn Quân, đêm qua, Tô Hoài Dương chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu một lần. Buổi sáng hôm nay hắn đã sớm tỉnh, nhưng thấy Âu Vãn Quân còn ngủ, không đành lòng đánh thức cậu, liền nằm lại bồi cậu ngủ thẳng đến lúc này.

Hai người đi xuống dưới lầu, Tô Hoài Dương chợt nghe động tĩnh trong nhà bếp, hắn vốn tưởng là dì Lí giúp việc, ai ngờ nhìn thấy Lưu Na ! Tô Hoài Dương không khỏi cảm thấy bực mình, nữ nhân này bị cái gì a ! Không chịu đi về còn ở lại phòng bếp của nhà hắn làm cái gì ?!

« A ! Anh đã thức dậy rồi, em đang làm bữa sáng, anh chờ em một chút ! » Lưu Na nghe thấy tiếng động phía sau, xoay người lại nhìn thấy Tô Hoài Dương, lập tức vui vẻ mỉm cười nói. Hôm nay nàng cố ý kêu dì Lí về, lại dụ dỗ hai vợ chồng Tô gia ra ngoài, nàng chờ chính là giây phút này, nàng nhất định phải hảo hảo biểu hiện một chút, nàng đắc ý đi vào nhà bếp.

« Ai nha ! Nguyên lai anh còn chưa đi a, tôi cứ nghĩ anh hẳn là đã đi rồi, cho nên không có làm phần ăn cho anh. » Sau đó nàng mới giả bộ đột nhiên phát hiện thấy Âu Vãn Quân đứng kế bên, cố ý trưng ra vẻ mặt xin lỗi ngượng ngùng.

Người nên đi phải là cô mới đúng ! Tô Hoài Dương bừng bừng lửa giận, vừa muốn lên tiếng, Âu Vãn Quân liền lặng lẽ kéo góc áo của hắn, nhẹ nhàng cười, tuy rằng Tô Hoài Dương không hiểu nổi tâm trạng của cậu, nhưng cậu nói gì thì hắn đều nghe.

« Không sao hết, Lưu tiểu thư. Kỳ thật tôi cũng không quen dùng bữa ăn kiểu Tây Âu, hai người cứ tự nhiên ăn đi, tôi tự mình nấu. » Hào phóng cười nhìn Lưu Na, Âu Vãn Quân tự mình đi vào nhà bếp chuẩn bị. Tô Hoài Dương thầm cười trộm, hắn không phải không biết ý đồ của Lưu Na, nhưng Tiểu Quân từ nhỏ đã tự biết cách chăm sóc bản thân, việc nhỏ này làm sao có thể làm khó cậu được ?

Không chỉnh được Âu Vãn Quân, Lưu Na có chút buồn bực. Dọn hai phần ăn sáng đã chuẩn bị cho mình và Tô Hoài Dương lên bàn, rồi an vị ở một bên bắt đầu ăn, nào biết Tô Hoài Dương không hề động đũa, chỉ ngồi im nhìn bóng dáng Âu Vãn Quân trong bếp, còn cười đến ngọt ngào, Lưu Na càng thấy càng tức hộc máu.

Chỉ chốc lát sau, Âu Vãn Quân liền bưng một dĩa đồ ăn lên, chỉ là món trứng chiên đơn giản, nhưng hương thơm lại tỏa ra ngào ngạt khắp bốn phía, thêm một chút hành thái xanh biếc, càng làm món ăn thêm hấp dẫn.

« Tại sao anh không ăn ? » Âu Vãn Quân nhìn thấy Tô Hoài Dương chưa hề động đến bữa sáng mà Lưu Na làm cho, liền thuận miệng hỏi.

« Chờ em. » Tô Hoài Dương nhìn cậu cười.

Âu Vãn Quân trong lòng đầy ngọt ngào, mỉm cười với hắn, xong rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nhấm nháp bữa sáng. Chưa ăn được hai miếng, Tô Hoài Dương đã bỏ không ăn phần của hắn nữa mà chuyển sang giành ăn với Âu Vãn Quân, « Ăn bánh mì của anh đi ! » Âu Vãn Quân một tay bảo vệ đồ ăn của mình, một tay đẩy Tô Hoài Dương ra xa, « Anh muốn ăn chung với em. » Tô Hoài Dương cười đến vô lại, cầm lấy cái muỗng liền thò vào trong dĩa của cậu, hai nam nhân thế nhưng mặc kệ trong nhà đang có khách, thực tự nhiên trình diễn lại tiết mục giành ăn bảy năm trước. Lưu Na một bên xem đến nghiến răng nghiến lợi, càng phát ra ánh nhìn ngoan độc nhìn chằm chằm Âu Vãn Quân, đột nhiên nàng phát hiện trên cái cổ trắng nõn của Âu Vãn Quân có một dấu đỏ hồng, đó là……. Trong nháy mắt, ghen tị cùng thù hận bao phủ nàng, bọn họ đã làm……….. Đáng giận ! Trong hai năm, Tô Hoài Dương thậm chí còn không thèm nắm tay nàng một cái.

« A, hai người đang nháo cái gì vậy, ngay cả em bước vào cũng không biết a. » Tô Hoài Quang một lúc sau trở về nhà, chỉ thấy bọn họ đang náo loạn ở trên bàn ăn. Liếc mắt qua một cái, phát hiện thấy Lưu Na cũng có mặt ở đó, trong mắt chợt lóe lên sự chán ghét rồi biến mất, tự động phớt lờ nàng. Tô Hoài Quang cùng anh hai hắn giống nhau, đối với mọi người đều rất cởi mở, mà cho dù hắn đã từng nghĩ, đại đa số nữ nhân đều là hóa thân của thiên sứ, đương nhiên cũng có ngoại lệ, mà ngoại lệ này chính là nàng Lưu Na xinh đẹp này, vừa nhìn hắn đã biết đây là loại nữ nhân hám giàu sang không phẩm chất !

« Vãn Thần đâu ? » Chỉ thấy có một mình thằng em về, Tô Hoài Dương liền hỏi.

« Cậu ta không đi cùng em, ở khách sạn ngủ rồi. »

« Đêm qua lại thức trắng đi chơi bời nữa sao ? »

« Anh, hai người họ ở khách sạn cũng không phải là biện pháp, em đã nói với Vãn Thần rồi, cho đến khi căn nhà của bọn họ chuẩn bị xong xuôi thì cứ đến nhà ta ở tạm đã. Vãn Thần nói anh hai cậu đồng ý thì cậu không có ý kiến gì. » Không trả lời câu hỏi của anh hai, ha hả cười đánh trống lãng, Tô Hoài Quang nói sang vấn đề khác.

« Vãn Quân, ở lại đây đi. » Tô Hoài Dương vừa nghe cũng cảm thấy hứng thú, vẻ mặt chờ mong nhìn Âu Vãn Quân.

« Cũng được. » Ở khách sạn quả thật cũng không thoải mái, Âu Vãn Quân suy nghĩ thật lâu mới cho Tô Hoài Dương một nụ cười đồng ý.

« ?! Vậy em gọi điện thoại nói cho Vãn Thần biết, cậu ta thì ở phòng cho khách, Vãn Quân thì ở chung với anh hai. » Tô Hoài Quang thấy thế, cao hứng hoan hô một tiếng, liền lôi điện thoại ra bấm, quên mất người kia đang ngủ ……..

Tô Hoài Dương khó hiểu nhìn tâm tình vui sướng của thằng em, nó hưng phấn vì cái gì vậy ? Khi nào thì quan hệ giữa nó và Vãn Thần tốt đến như vậy, anh em vài chục năm không gặp cũng không kích động như nó bây giờ …….

« Đó là………… » Lưu Na ở một bên nghe được câu hiểu câu không, nhịn không được lên tiếng hỏi.

« Em trai của Vãn Quân. » Tô Hoài Dương hiếm lắm mới trưng khuôn mặt tươi cười nhìn nàng.

Lưu Na vừa nghe thấy liền ngây ngẩn cả người, nguyên lai………. Tô Hoài Dương đem con mèo nhà mình đặt theo tên của em trai Âu Vãn Quân, nàng cuối cùng cũng biết vì sao con mèo mập này lại có tên có họ. Biết được như vậy, Lưu Na lại âm thầm oán hận, nàng không biết đây chính là kiệt tác của mẹ Âu.

« Nhưng mà……. Hôm nay em vừa mới đáp ứng bác gái ở đây chơi với bác hai ngày a. » Tưởng tượng đến căn phòng khách có người khác đến ở, Lưu Na lập tức nói, sáng nay nàng phải vắt óc mới làm cho mẹ Tô lưu mình lại a. Tô gia mặc dù giàu sang, nhưng không hề phô trương, phòng chỉ vừa đủ để ở là được rồi, bình thường cũng ít thân thích ghé thăm, cho nên chỉ có một căn phòng dành cho khách.

« Lưu tiêu thư, tôi nghĩ cái này không cần làm phiền đến cô đâu, nếu mẹ tôi cảm thấy tịch mịch như vậy, tôi đã chọn ra người để nói chuyện với bà rồi. Cô cũng nên trở về nhà đi, từ vùng ngoại thành đi lên nội thành thực rất vất vả. » Hắn sẽ không ngốc đến mức để cho Lưu Na ở lại đây, về phần chọn người, thì thật sự cũng không phải chỉ nói bừa, hắn tin tưởng Âu Vãn Thần sẽ làm tốt bổn sự này.

« Nhưng mà…… » Lưu Na vẫn chưa hết hy vọng.

« Lưu tiểu thư, tôi vừa vặn muốn tới nội thành để đón Vãn Thần, rõ ràng rất thuận đường, hay để tôi đưa cô về luôn nhé. » Không đợi Lưu Na nói tiếp, Tô Hoài Quang đã thay nàng dàn xếp mọi việc.

« Vậy……..được rồi. » Bất đắc dĩ nhìn Tô Hoài Dương một cái, Lưu Na đành phải trả lời một cách miễn cưỡng, liền thấy Tô Hoài Dương lập tức phất tay từ biệt, mà Âu Vãn Quân cũng giơ tay byebye nàng.

Mang theo tâm tình không phục bước ra khỏi Tô gia, dọc theo đường đi, Lưu Na hận đến nghiến răng. Tô Hoài Quang còn như có như không nói mấy câu ngụ ý khuyên nàng nên từ bỏ giấc mơ hảo huyền đó đi, chẳng khác gì đang kích thích nàng. Lưu Na không phục, có đôi khi tính cố chấp của nữ nhân quả thật đáng sợ……

Chuyện anh em Âu gia đến nhà ở, Tô Hoài Dương đã báo với ba mẹ một tiếng, hai vợ chồng Tô gia cũng không nói gì, cứ xem như đã đồng ý. Ba Tô thì không còn cự tuyệt bất cứ cái gì nữa, đây chính là lời hứa của ông, hơn nữa ông rõ ràng nhận thấy được, Âu Vãn Quân là người vô cùng tốt, nếu cậu là nữ nhân, ông sẽ tận tay dâng đến cho Tô Hoài Dương cưới làm vợ, nhưng đáng tiếc…… Bất quá, miễn sao con trai hạnh phúc là tốt rồi, mà mẹ Tô trước nay đều nghe theo lời chồng, đã ba Tô không nói cái gì thì bà cũng sẽ không nói thêm gì nữa.

Hơn nữa, không ngoài dự đoán của Tô Hoài Dương. Quả nhiên Âu Vãn Thần làm rất tốt nhiệm vụ, không đến hai ngày, liền dụ được mẹ Tô, làm cho bà suốt ngày cứ luôn miệng Tiểu Thần này, Tiểu Thần kia, hai anh em của hắn còn cảm thấy có chút ghen tị, mà địch ý của mẹ Tô đối với Âu Vãn Quân cũng giảm đi rất nhiều. Tô Hoài Dương vui mừng trong lòng, tuy nói sự ngăn cản của mẹ Tô cũng không thể uy hiếp được hắn, nhưng từ đáy lòng, hắn vẫn hy vọng được mẹ chúc phúc.

Mẹ Tô rất thích đứa nhỏ hoạt bát này, lẽ ra Âu Vãn Thần giống Âu Vãn Quân như đúc thì hẳn bà sẽ chán ghét ? Nhưng bà không thể làm được, sau đó bà lại nghĩ, có lẽ chính bà ngay từ đầu cũng không có ghét bỏ gì Âu Vãn Quân, chỉ vì mối quan hệ của cậu với con trai của bà mà khiến cho bà chán ghét, kỳ thật nếu xem xét lại, Âu Vãn Quân cũng là một đứa nhỏ thiện lương, cho nên những suy nghĩ tiêu cực ban đầu cũng dần dần tiêu tan. Có đôi khi nhìn cậu giống như con dâu trong nhà, nhưng ngẫm lại thì thấy buồn cười, làm sao có thể làm con dâu a, tuy nói là xinh đẹp, nhưng làm gì có một chút nữ tính nào. Cảm giác không rõ ràng, mẹ Tô lười suy nghĩ, bà đối với Âu Vãn Quân càng ngày càng hòa khí, thỉnh thoảng còn hỏi han cậu hai ba câu, cũng không đề cập đến chuyện mai mối cho Tô Hoài Dương nữa. Phim Hồng Môn Yến của Tô gia tới đây xem như kết thúc, không chỉ có anh em Tô gia thở phào nhẹ nhõm, mà ngay cả ba Tô cũng cảm thấy thoải mái, mấy thiên kim tiểu thư mà vợ ông kiếm về đều nhìn thằng con mình như hổ rình mồi, phận làm ba như ông cũng ít nhiều bị vạ lây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.