Chương trước
Chương sau
Đi một mình về nhà, lần đầu tiên Âu Vãn Quân có cảm giác cô đơn, từ cái khoảng thời gian đó cho đến nay, cậu đã quen sự hiện diện của Tô Hoài Dương bên cạnh, nói đúng hơn là trên cơ bản, bọn họ đã sống chung trong nhà Âu Vãn Quân.

Từ buổi chiều cái hôm Tô Hoài Dương đột nhiên bị người trong nhà lái xe đến rước về đã qua 72 tiếng đồng hồ. Ngày đó, đang trong thời gian luyện tập của đội bóng, Tô Hoài Dương đã bị gọi về nhà rồi, không có nói rõ là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn thấy bóng dáng Tô Hoài Dương chạy ra khỏi sân vận động rồi biến mất dưới ráng trời chiều, trong lòng Âu Vãn Quân dâng lên một nỗi bất an, tựa hồ sự rời đi của hắn lúc này chính là lời vĩnh biệt cho chuyện tình của bọn họ.

Âu Vãn Quân không dám suy nghĩ miên man, nhưng ba ngày qua không hề có tin tức gì từ hắn làm cho cậu rất sợ.

Cậu đã từng thử gọi điện thoại đến nhà Tô Hoài Dương, nhưng mỗi lần vừa định lên tiếng thì lập tức bị ngắt máy, Hạ Lí cũng gọi điện hỏi thăm, nhưng kết quả nhận được chẳng khác là bao, cái tình huống này làm cho cậu càng bất an hơn nữa, suốt ngày tâm thần không yên. Cho nên, bài trắc nghiệm của ngày hôm qua cậu cơ hồ nộp giấy trắng, sự việc này xuất hiện trên một học sinh năm nhất loại ưu, quả thực khiến cho cả tổ giáo viên bất ngờ. Bởi vậy, hôm nay sau khi tan học, Âu Vãn Quân bị thầy giáo giữ lại, làm công tác giáo dục vĩ đại, mỗi một giáo viên đều cho rằng chính mình có nghĩa vụ phải cứu một con dê con bị lạc đường.

Thở dài, nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần 7 giờ rưỡi, không thể không bội phục sự chuyên nghiệp của các giáo viên. Nhưng cũng không vội về nhà, người kia không có ở đó làm cho căn nhà trở nên quạnh quẽ. Vuốt ve cái đồng hồ màu lam trên cổ tay, nhẹ nhàng nâng lên miệng hôn một cái, đó chính là món quà mà Tô Hoài Dương đã tặng cho cậu trong ngày lễ tình nhân, Hoài Dương anh hiện tại đang ở nơi nào a…… Anh có biết em rất lo lắng cho anh hay không……….

Bởi vì cõi lòng đầy tâm sự, Âu Vãn Quân đem đoạn đường chỉ cần đi 15 phút thành ra đi gần nửa tiếng đồng hồ, chờ cậu đến trước cửa nhà đã đúng 8 giờ tối, trên đường dần trở nên thưa thớt, hơn nữa nhà của cậu lại ở cuối con phố, càng trở nên vắng vẻ.

Ngay lúc Âu Vãn Quân sắp mở cửa vào nhà, đột nhiên xuất hiện một bóng đen kéo cậu vào một ngõ hẻm, bị va chạm xảy ra bất thình lình như vậy khiến cho Âu Vãn Quân theo phản xạ lui về phía sau vài bước, dựa vào vách tường mới miễn cưỡng ổn định thân thể.

« Bảo bối, chờ em thật đúng là không dễ dàng ~ » Giọng nói đầy hạ lưu vang lên, âm thanh nghe quen tai làm Âu Vãn Quân giật mình, mãnh liệt ngẩng đầu, dưới ánh trăng, nụ cười đáng khinh của Chu Hưng hiện ra một cách dữ tợn.

« Mày muốn làm gì ! » Gầm nhẹ một tiếng, không hề có chút sợ hãi nhìn thẳng vào Chu Hưng, đối với cái hạng người như gã, Âu Vãn Quân toàn thân chuyển sang trạng thái đề phòng cao độ.

« Người tình yêu dấu của em không phải đã bỏ đi rồi sao ? Anh sợ em cô đơn, hảo tâm đến chơi với em thôi. » Chu Hưng mang vẻ mặt dâm loạn cười cười nhún cai, từ ngày mà Tô Hoài Dương bị người nhà kêu về, gã mỗi ngày đều canh giữ ở chỗ này chờ đợi cơ hội để ra tay, hôm nay khó khăn lắm mới chờ được Âu Vãn Quân về, gã cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt này.

Suy nghĩ lời nói của Chu Hưng, Âu Vãn Quân vốn thông minh ngay lập tức đã phát hiện ẩn ý trong đó. Chu Hưng người này chắc đã biết chuyện gì đã xảy ra, chắc chắn chuyện của Hoài Dương thế nào cũng dính líu tới gã. Cơn tức giận trong nháy mắt bùng phát, nhưng cậu cố gắng kiềm chế bởi vì cậu biết, bây giờ không phải là thời điểm để động thủ, đối với cái hạng người đê tiện như Chu Hưng, hẳn là hắn đã sắp đặt đám đệ tử núp xung quanh để kịp thời ra tay, ưu thế lúc này của cậu không lớn, huống chi sức mạnh còn chênh lệch ; thêm nữa, vì trong lòng rất muốn biết tình huống của Hoài Dương cho nên cậu cũng không muốn phát sinh thêm nhiều chuyện phiền phức nữa.

« Không cần đâu ! » Lạnh lùng mở miệng, Âu Vãn Quân lập tức đi ra ngoài, tính lướt qua Chu Hưng để thoát khỏi ngõ hẻm này.

Mới vừa đi đến bên người Chu Hưng, Âu Vãn Quân đã bị một lực lớn ép vào trong. Trong lòng sớm đã biết Chu Hưng chắc chắn không để cậu đi an ổn như vậy, Âu Vãn Quân đối với chiêu thức của hắn đã sớm có phòng bị, nhưng cậu lại phòng không được cái địa thế nhỏ hẹp và âm u trong này, mặt đất gập ghềnh mới chính là hung thủ.

Mắt cá chân bị va đập đau đớn làm Âu Vãn Quân cơ hồ ngã ngồi trên mặt đất, đáng ghét ! Cổ chân đã bị trật rồi ! Âu Vãn Quân trong lòng không khỏi cả kinh. Không nên để cho đối phương phát hiện, dựa vào sức tự chủ tuyệt vời, nếu không thiếu chút nữa Âu Vãn Quân đã bật ra tiếng rên rĩ, cố gắng đứng thẳng cơ thể.

Nhưng sắc mặt nháy mắt trắng bệch của Âu Vãn Quân vẫn làm cho Chu Hưng phát hiện.

« Tấm tắc ~ thật sự không cần cảm kích anh quá đâu. » Chu Hưng một bên nói, một bên ép tới.

Nhìn chằm chằm con dã thú đang đói bụng đang dần dần tiến tới, Âu Vãn Quân âm thầm siết chặt nắm đấm. Thoáng ngước nhìn lên, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng không hề chiếu qua cái ngõ này, sợ là không có người đi đường nào chú ý đến, xem ra hết thảy đều phải dựa vào chính mình rồi……

« Mày rốt cuộc muốn làm gì ! » Bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, chỉ hy vọng có thể tranh thủ kéo dài thời gian nói chuyện với tên hỗn đản để làm người đi đường chú ý đến, lấy tình hình hiện tại của mình, đánh bừa chính là cách ngu xuẩn nhất.

« Em không biết ? Không thể nào ! » Chu Hưng cố tình khoa trương nói, « Chẳng lẽ thằng nhóc Tô Hoài Dương vẫn chưa thượng qua em ? Thằng nhóc này nhẫn nhịn được sao ! Bảo bối, anh chỉ nhìn thấy tấm ảnh chụp em thôi phía dưới đã muốn em cương cứng đến nỗi phát đau. Không bằng để cho anh dạy em đi, cam đoan sẽ làm cho em dục tiên dục tử, từ này về sau sẽ không bao giờ - ly khai anh. » Miệng nói xong mấy câu hạ lưu, càng tiến thêm mấy bước, ý đồ đem Âu Vãn Quân đẩy vào càng sâu trong góc.

« Câm miệng ! » Ngôn ngữ tục tĩu chọc đến Âu Vãn Quân, cái suy nghĩ nhẫn nhịn ngay lúc đầu đã tan thành mây khói, Âu Vãn Quân phẫn nộ tung một quyền ra. Không đoán được Âu Vãn Quân lại đột nhiên gây khó dễ, Chu Hưng bị đánh trúng hai má, nếu không vì cái chân bị thương làm mất trọng tâm, lực đạo của một quyền này đủ để đánh hạ Chu Hưng.

« Con mẹ nó ! Đúng là đồ không biết điều ! » Chật vật ổn định thân mình, Chu Hưng phun một ngụm máu nước miếng, liền giống như dã thú nhào tới Âu Vãn Quân.

Bắt lấy Âu Vãn Quân đang bị thương ở chân không kịp chạy trốn, một tay chế trụ hai bàn tay của cậu ở sau lưng, đem cậu gắt gao đè lại trên tường.

Hai tay và mắt cá chân truyền đến đau nhức, cùng lồng ngực đập mạnh lên vách tường làm cho Âu Vãn Quân hít thở không thông, chờ đến khi tỉnh táo lại thì đã bị cơ thể của Chu Hưng đè lên vách tường lạnh lẽ ẩm mốc. Loại tư thế này làm cho cậu không thể giãy dụa, đều là nam nhân, Âu Vãn Quân biết được rằng nếu lúc này mà vặn vẹo thì chỉ càng làm gia tăng dục vọng của đối phương, cậu đành phải gồng cứng thân thể.

« Buông ! » Âu Vãn Quân phẫn nộ gầm nhẹ.

« Buông ra ? Đừng nói giỡn chứ, em chính là con mồi mà thật vất vả anh mới bắt được a, anh như thế nào có thể bỏ được ~ ân……. Thơm quá…… » Nói xong liền vươn đầu lưỡi liếm sau gáy Âu Vãn Quân, còn dùng cái mũi tham lam ngửi hương vị trên người cậu.

Cảm giác ghê tởm làm cho Âu Vãn Quân muốn nôn mửa, da gà nổi từ lòng bàn chân lên khắp người.

« Buông tay ! » Bất chấp mọi thứ, Âu Vãn Quân sống chết bắt đầu giãy dụa. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng người qua đường, hai người đang dây dưa đồng thời ngừng lại, Âu Vãn Quân vừa muốn mở miệng kêu cứu lại bị Chu Hưng phản ứng nhanh hơn, một phen bịch kín miệng, càng dùng sức áp chế cậu trên tường.

Âu Vãn Quân chỉ có thể ra sức phát ra âm thanh nức nở, hy vọng có thể khiến cho người đi đường chú ý, nhưng dường như không ai phát hiện ra được tội ác đang diễn ra trong ngõ hẻm nhỏ này được, tiếng bước chân dần dần đi xa.

« Bảo bối, thần may mắn dường như đang về phe của anh nha. Nhưng mà, để bảo đảm an toàn một chút……… » Sau khi xác định người đã đi xa, Chu Hưng mới buông tay khỏi miệng Âu Vãn Quân rồi đắc ý nói, cùng lúc tìm kiếm gì đó.

Mũi miệng được giải thoát, Âu Vãn Quân chỉ có thể mở miệng thở hổn hển, nhưng không đợi cậu bình tĩnh lại, một vật giống như cái khăn mặt đã nhét vào trong miệng.

« Ngô……. » Không đợi Âu Vãn Quân giãy dụa, Chu Hưng lại dùng thân thể áp cậu lên vách tường, bàn tay còn lại cũng vội vàng đặt lên cái mông của Âu Vãn Quân, « Nơi này có từng được sử dụng qua không ? Hắc hắc, bảo bối, em giỏi quá, chờ một lát nhất định sẽ rất thích…… » Ra sức xoa bóp cái mông của Âu Vãn Quân, da thịt dưới bàn tay rắn chắc mà co dãn, xúc cảm tuyệt vời làm cho Chu Hưng phát cuồng, miệng cũng không kiêng dè nói những lời bỉ ổi.

Âu Vãn Quân vừa sợ vừa giận lại lần nữa phản kháng, « Em ngoan ngoãn cho anh ! » Chu Hưng bị cắt ngang hưng trí hung hăng đạp một cước vào mắt cá chân bị thương của cậu.

« Ngô ! » Đau nhức làm cho Âu Vãn Quân hừ một tiếng, trong một lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, đáng thương cho cậu là ngay cả cơ hội mở miệng để thở dốc giảm bớt đau đớn cũng không có, mồ hôi lạnh theo hai má tái nhợt không ngừng chảy xuống.

Cảm giác thân thể Âu Vãn Quân mềm nhũn, Chu Hưng thừa cơ chen vào giữa hai chân cậu, « Bảo bối, anh nhịn không được, trước làm cho anh thích một phen, rồi sau đó chúng ta sẽ đi tìm một nơi thoải mái để chơi đùa một buổi tối nha. » Một mặt thở hổn hển, một mặt tiến vào bên hông của Âu Vãn Quân……..

Không ! Hoài Dương ! Hoài Dương….. Em không muốn bị tên cầm thú này xâm phạm ! Hoài Dương ! Hoài Dương……….. Thoát không khỏi gọng kiềm của Chư Hưng, Âu Vãn Quân chỉ có thể âm thầm kêu tên của người yêu.

Trong bóng đêm, Chu Hưng sờ soạng muốn cởi bỏ quần của Âu Vãn Quân, nhưng càng nóng vội, lại càng cởi không ra, mất kiêng nhẫn đành phải né người nhờ chút ánh sáng để nhìn, vì vậy mà vừa lúc giảm bớt áp lực kiềm cặp Âu Vãn Quân, bắt lấy cơ hội đó, Âu Vãn Quân liều lĩnh dùng đầu ngửa ra sau, hung hăng đập vào đối phương.

Bởi vì góc độ lựa chọn rất chính xác, nên cái gáy của Âu Vãn Quân nhắm chuẩn xác đập lên cái mũi yếu ớt của Chư Hưng.

Kêu thảm một tiếng, Chu Hưng không thể không buông Âu Vãn Quân ra, hai tay bưng kín cái mũi không ngừng đổ máu. Âu Vãn Quân lấy lại được tự do lập tức lấy cái khăn trong miệng ra, bất chấp chân đang đau đớn, vùng khỏi Chu Hưng chạy ra ngoài.

Không dám ngừng lại, cũng không dám quay đầu lại. Thẳng đến khi về được nhà, gắt gao khóa kĩ cánh cửa lại, Âu Vãn Quân mới chính thức thở ra, bước đi khập khễnh vào nhà, Âu Vãn Quân rốt cuộc mệt mỏi ngã xuống sô pha.

Nghĩ đến sự tình vừa mới trải qua, nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa đã bị cường bạo, bất lực, ủy khuất, sợ hãi nổi lên trong lòng. Không được khóc, không được khóc ! Gắt gao cắn lấy ống tay áo, Âu Vãn Quân bắt buộc chính mình không được rơi nước mắt. Hoài Dương, Hoài Dương, anh đang ở nơi nào a, em rất lo lắng cho anh, rất nhớ anh………. Em đau quá, khó chịu quá…….. Hoài Dương, Vãn Quân của anh bị thương rồi, tại sao anh vẫn còn chưa ôm em một cái a………. Ôm em một cái thôi……….

Cố gắng kiên cường, cố gắng độc lập, Âu Vãn Quân cũng chỉ là đứa nhỏ mới 15 tuổi, đau khổ trong lòng cuối cùng cũng theo nước mắt phát tiết ra ngoài, không có gào khóc, chỉ há to miệng thở hổn hển, nức nở không một tiếng động…..

Khóc mệt mỏi xong, Âu Vãn Quân tựa vào ghế sô pha, hai mắt vốn trong suốt nay trở nên mờ mịt bất lực.

Đột nhiên tiếp đập cửa dồn dập vang lên, Âu Vãn Quân từ trên sô pha nhảy dựng lên. Là ai ? Chu Hưng ? Không, gã không dám tới tận nhà đâu. Chẳng lẽ là Hoài Dương ? Hoài Dương……. Tưởng tượng đến chuyện này có thể xảy ra, Âu Vãn Quân khập khễnh bước nhanh ra ngoài.

« Vãn Quân ! Vãn Quân ! Em có ở nhà hay không a ? Mở cửa nhanh a ! » Lúc này, ở ngoài cửa cũng vang lên giọng nói vội vàng, là Hạ Lí !

Tại sao lại là hắn……. Âu Vãn Quân đang nghi hoặc lý do mà Hạ Lí tìm đến đây, thì giọng nói của Hạ Lí tiếp tục vang lên.

« Hoài Dương đã xảy ra chuyện rồi ! »
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.