Ở phía miền Bắc Myanma lúc này, trong một khách sạn cao cấp. Cố Dạ Bạch đang ngồi trên ghế đối diện với anh là một người phụ nữ.
Cô ta rất xinh đẹp, cô gái đó khoác lên mình một bộ đồ đen bó sát. Đuôi tóc được buộc lên cao. Cả người đều toát ra khí tức của một sát thủ. Đôi mắt của cô ta rất tinh anh đuôi mắt sắc lẹm.
Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của anh thì cô ta cũng tỏ ra không kém cạnh.
- Chỗ này không phải nơi cô có thể đến, mau về đi.
Giọng nói mất kiên nhẫn nhưng vẫn phải cố đè nén của anh vang lên. Cô ta tỏ ra là mình không sợ lên tiếng phản đối:
- Tôi ko muốn, nếu anh biết nơi này nguy hiểm tại sao còn đến. Nếu anh không sợ chết tôi cũng không sợ.
Dưới sự cứng đầu của cô ta, anh cũng đành bất lực.
- Nếu cô mà xảy ra chuyện gì lúc đó ông ta không thể trách tôi được đâu. Là do cô tự mình đến chứ tôi không triệu tập.
Biết anh đã đồng ý cho cô ta ở lại lúc này khuôn mặt cô ta cũng mới dãn ra thoải mái nói:
- Anh yên tâm tôi cũng đã để lại lời nhắn cho ông ấy rồi.
Cố Dạ Bạch hừ một tiếng xong cũng không nói gì. Để mặc cô ta ngồi đó anh mở cửa bước ra ngoài. Bây giờ anh mới có thời gian gọi điện cho cô.
Triệu Y Vân đang tắm cô nghe thấy tiếng chuông liền dội qua nước rồi cuốn khăn tắm bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-dien-cuong/3591654/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.