Chương trước
Chương sau
Triệu Y Vân bước vào tiệm Cafe ngó tới ngó lui thì cuối cùng cô cũng nhìn thấy Lục Lệ Thành đang ngồi trong góc quán. Cô bước đến đó rồi mỉm cười tươi tắn nói:

- Đế anh đợi lâu rồi, anh đến lâu chưa ?

Lục Lệ Thành khẽ cười anh ta nhìn cô nói:

- Không sao tôi cũng chỉ mới tới thôi.

Lúc này nhân viên quán đưa menu đến cho cô. Triệu Y Vân nhìn một hồi cuối cùng cô chọn một ly Capuchino. Sau khi nhân viên rời đi lúc này cô đưa túi bên trong đựng chiếc áo khoác đưa cho anh ta rồi mỉm cười nói:

- Cảm ơn anh đã cho tôi mượn áo khoác, tôi đã giặt ủi sạch rồi nên anh cứ yên tâm nhé.

Lục Lệ Thành cũng mỉm cười lại anh đưa tay ra nhận lấy túi đồ mà cô đưa cho đoạn nói:

Cô cũng có thể không cần trả lại mà.Sao có thể không cần trả được chứ đồ của anh mà tôi chỉ mượn thôi.Cô khách sáo nói, vừa dứt lời thì cũng là lúc nhân viên bưng đồ uống của cô đến. Cô cầm lấy ly cafe mà nhấp một ngụm. Lúc này không khí giữ hai người trở lên ngượng ngùng. Cô cũng không biết nên bắt đầu nói chuyện gì thì lúc này Lục Lệ Thành lên tiếng hỏi:

- Cô Y Vân giờ cô đang làm việc ở đâu ?

Nghe đến câu hỏi này cô lúng túng cũng không biết phải trả lời ra sao.

- Tôi hiện tại đang làm giúp việc cho một nhà giàu thôi. Do không có bằng tốt nghiệp đại học nên rất khó để xin việc làm.

Lục Lệ Thành như hiểu ra vấn đề anh ta khẽ cười nói:

- Vậy tại sao cô lại không học lên đại học.

Triệu Y Vân ngại ngùng lúng túng nói:



- Là do không có điều kiện, cha mẹ tôi mất sớm tôi ở với dì. Dì ấy đã nuôi tôi ăn học. Kì thi tuyển sinh tôi cũng đã trúng tuyển nhưng vì học đại học cần rất nhiều tiền. Nhưng hoàn cảnh của dì lại không lo được nên tôi không muốn ăn bán dì nữa đành gác lại chuyện học để đi làm.

Lục Lệ Thành như hiểu ra, anh cẩn trọng nhìn cô nói:

- Xin lỗi vì đã đào sâu vào chuyện của cô.

Cô mỉm cười lắc đầu ngụ ý không sao. Lúc này anh ta lên tiếng nói:

- Cô thi vào ngành gì ?

Cô ngơ ngác trước câu hỏi của anh ta, lúc này nói:

- Thiết kế.

Lục Lệ Thành ồ lền một tiếng, anh mỉm cười nói:

- Cô nghĩ sao nếu đến công ty của tôi làm việc ?

Cô như không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy. Làm việc ở công ty RH là ước muốn của bao nhiêu người.

Một người không có bằng cấp như cô thì sao có thể vào đó được chứ.

- Nhưng tôi không có bằng cấp cho dù muốn cũng sẽ không thể vào đó để làm việc.

Lục Lệ Thành đưa ly cafe đen lên miệng nhấp một ngụm lúc này nói:

- Không sao tôi chỉ cần năng lực chứ không quan trọng bằng cấp. Cô hãy thử đến đó làm đi, thử việc một tháng.



Nếu năng lực không đủ thì công ty sẽ tự loại người yếu kém.

Triệu Y Vân ngồi đó ngây ngốc mà suy nghĩ. Cơ hội tốt như vậy nếu cô mà bỏ lỡ thì sẽ không có lần sau nữa, nhưng mà.... Sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định :

- Được tôi sẽ nắm bắt lấy cơ hội, cố gắng thật tốt trong thời gian thử việc.

Nghe thấy cô đồng ý Lục Lệ Thành nở nụ cười hài lòng nhìn cô. Cô bỗng khựng lại khi nhìn thấy nụ cười đó. Quả thật rất đẹp, rất mê hồn. Lục Lệ Thành phải nói là rất đẹp trai, anh ta có dáng vóc cân đối làn da trắng mịn. Khuôn mặt của anh ta nếu đóng giả thành con gái thì chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Một gương mặt phi giới tính, đến cô đây còn phải ganh tị.

- Được rồi tôi sẽ cho người sắp xếp, ngày mai cô hãy đến làm việc nhé.

Cô hoàn hồn sau khi giọng nói của anh ta vang lên. Nghe anh ta nói xong cô gật đầu đồng ý. Lục Lệ Thành mỉm cười nhìn cô nói:

- Vậy tôi có thể mời cô ăn một bữa cơm không ?

Cô nghe vậy không thể nào mà từ chối lời mời của ông chủ được nên đã gật đầu đồng ý. Thanh toán xong cả hai người rời khỏi tiệm cafe. Lục Lệ Thành mở cửa cho cô ngồi vào trong xong xuôi anh vòng sang ghế lái mở cửa ngồi vào rồi lái xe rời đi.

Ở phía không xa có một chiếc xe màu đen đang đậu. Cố Dạ Bạch ngồi trong xe, bàn tay anh nắm chặt vô lăng đôi mắt lạnh lùng nhìn theo chiếc xe của hai người.

Anh không đi theo mà quay xe lại đi về hướng ngược lại. Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng bậc nhất. Cô khá là ngượng ngùng mỗi khi đến một nơi nào sang trọng như vậy. Cảm giác như cô không thuộc tầng lớp này.

Lục Lệ Thành tinh ý nhận ra sự khác lạ của cô. Anh ta tiến đến nhìn cô quan tâm hỏi:

- Cô không sao chứ tôi thấy hình như cô không được tự nhiện cho lắm. Cô không thích nơi này sao ?

Triệu Y Vân nở nụ cười ngượng ngạo trấn an bản thân rồi nhìn Lục Lệ Thành nói:

Không sao đâu chỉ là tôi không quen đến những nơi như vậy thôi.Vậy sao tôi đưa cô đến nhà hàng khác nhé.À không cần đâu dù sao cũng đến đây rồi mà.Được vậy chúng ta cùng vào trong thôi, tôi đặt một phòng riêng rồi như vậy ăn uống sẽ thoải mái hơn.Cuộc đối thoại kết thúc cả hai người cùng bước vào bên trong. Quản lý nhìn thấy anh ta liền cung kính cúi chào nở nụ cười tươi rồi dẫn cả hai đến phòng đã đặt trước đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.