Mấy ngày sau đó vết thương của anh cũng dần hồi phục, anh có thể xuống giường đi lại. Cô mấy ngày nay đều chăm sóc anh nhìn thấy anh có thể đi lại cô cũng bớt được một chút gánh nặng.
- Chăm sóc cho anh ta mệt chết đi được, toàn được nước lấn tới. Nếu anh ta không bị thương nặng thì đừng hòng nghĩ đến chuyện mình chăm sóc cho anh ta.
Trong lòng cô thầm oán thán, lúc này cô đang vệ sinh vết thương cho anh thì điện thoại cô đổ chuông. Cô cầm lên để xem là ai gọi tới, đôi lông mày khẽ nhíu lại khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị số lạ.
Cô cũng tính không nghe nhưng không hiểu sao tay lại bấm vào nút nghe.
- Alo ! Ai vậy ạ ?
Cố Dạ Bạch ngồi bên cạnh lắng tai nghe xem là ai gọi cho cô. Đầu dây bên kia sau khi cô bắt máy, một giọng nói trầm ấm vừa lạ vừa quen vang lên:
- Là tôi Lục Lệ Thành.
Cô cũng khá bất ngờ khi người gọi lại là anh ta. Lúc này cô mới sực nhớ ra chiếc áo khoác mà anh ta cho cô mượn vẫn còn chưa trả lại. Cô khẽ cười nói vào trong điện thoại:
- Là anh sao, tôi quên mất chiếc áo khoác của anh tôi còn chưa trả lại. Xin lỗi vì mấy ngày nay tôi bận nhiều việc
quล์
Cố Dạ Bạch sau khi biết người gọi cho cô là một người đàn ông hôm nào đã đưa cô về thì trong lòng không vui.
Khuôn mặt anh tối sầm lại khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-dien-cuong/3591641/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.