Hai ngày sau trôi qua vô cùng tĩnh lặng, nhưng không bao giờ yên bình cả.
Thiên Nhã ngồi trên giường, chăm chăm vào bức tường, mặt trắng bệch, bờ môi khô nứt. Đã hai ngày kể từ cái đêm cuồng nhiệt đó, cô không ăn uống gì.
Dương Phong bước vào phòng, thấy đồ ăn anh mang tới cho cô vẫn còn nguyên, vô cùng bất lực. Cô đã bình thường trở lại.
– Thiên Nhã! Em không tính ăn gì sao?
Đôi môi kia vẫn nín bặt.
Hai ngày, hai ngày cô không nói chuyện với anh, cũng không mắng anh, hét vào tai anh, cứ như người tự kỉ ngắm nghía bức tường trong vô định. Sức nhẫn nại của anh đã đến giới hạn, anh đưa hai bàn tay nắm lấy hai vai cô, ép cho gương mặt kia nhìn thẳng vào mắt anh:
– Nhìn anh này, Thiên Nhã! Anh là chồng em! Anh hỏi thì em phải trả lời đi chứ! Em cứ thế này biết anh lo lắm không hả?
Hai hàng nước mắt của cô chảy ra, từng giọt, từng giọt nước rơi xuống cánh tay anh.
"Chát". Thiên Nhã dùng hết sức lực tát vào gương mặt tuấn tú của anh, đau đớn và tràn đầy u uất.
Cô nói trong tiếng nấc:
– Tôi biết nói gì đây? Nói gì với tên biến thái cầm thú nhà anh đây? Anh cướp đi cuộc sống hạnh phúc của tôi, cướp tôi khỏi ba mẹ của tôi, gạt tôi lấy anh, xong rồi còn...còn...cưỡng bức tôi lần hai!
Hai từ "mặt dày" chính là miêu tả chính xác nhất giành cho Dương Phong lúc này. Anh lấy tay quệt khóe miệng, ánh mắt vô sỉ dán vào cơ thể cô, đưa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-phat-dien/1281441/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.