Bà Mười không khỏi bất ngờ sau khi nghe Đoàn Dương kể tường tận mọi việc liên quan đến Thiên Nhã, kể cả việc người khiến cô ra nông nỗi này là anh.
Bà lắc đầu buồn khổ:
– Phong! Tôi hiểu cậu muốn nôn nóng trả thù, nhưng Thiên Nhã có tội tình gì mà đổ hết lên đầu con bé chứ?
– Bà nói phải, tôi lúc đó còn quá trẻ và nông nổi. Chính vì vậy... – Anh vừa nói vừa nắm lấy tay Thiên Nhã – Tôi muốn bù đắp tất cả cho Thiên Nhã bằng cả cuộc đời mình. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ kết hôn với em ấy.
Bà Mười há hốc mồm ngạc nhiên:
– Cậu chắc chứ? Dương Phong!
– Tôi chắc chắn – Anh trả lời dứt khoát, không do dự.
Người ngu ngơ nhất ở đây là Thiên Nhã, cô không hiểu hai người họ đang nói gì cả, bàn tay lành lạnh của cô bỗng được sưởi ấm làm cô thấy hạnh phúc, tuy không biết gì, nhưng vẫn siết chặt lấy tay anh, tựa hồ không muốn buông ra. Ánh mắt Thiên Nhã láo liên liên tục, hết nhìn bà Mười sang nhìn nụ cười dịu dàng của Dương Phong. Cô cũng cười theo, hỏi anh:
– Phong Phong! Kết hôn là gì dợ?
– Là hạnh phúc. Thiên Nhã có muốn hạnh phúc không? – Anh trả lời, có chút đùa cợt với sự ngốc nghếch vô đối của cô.
– Đương nhiên muốn!
Một nhà ba người cười vui vẻ.
Thật ra Dương Phong nôn nóng kết hôn với Thiên Nhã đều có lí do cả. Anh muốn biến cô trở thành vợ hợp pháp của mình trên giấy tờ dưới sự chứng giám của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-phat-dien/1281431/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.