Hàn Tử Thiên đã đứng ở trước cửa từ bao giờ, hắn mỉm cười, đi đến phía Ngải Lỵ Nhĩ, mái tóc trắng rũ xuống che đi phân nửa đôi con ngươi bóng đêm.
" Cuối cùng cũng tìm được em rồi. " - hắn nói, mang theo thập phần nhớ nhung bên trong.
Ngải Lỵ Nhĩ khó hiểu, cái gì mà cuối cùng cũng gặp được ? Cô đã gặp hắn khi nào sao ?!
" Xin lỗi, nhưng chúng ta đã từng gặp nhau rồi ư ? "
" Không phải là đã từng, mà là nhân duyên kiếp trước. " - hắn mỉm cười, rồi xoa lấy đầu cô.
Ngải Lỵ Nhĩ im lặng, cô không kháng cự, dường như là đang ngầm đồng ý cho những hành động ân cần quá đỗi dịu dàng này, rồi lại chợt loé lên những kí ức mơ hồ.
Hãy chờ ta, A Nhĩ.
Giọng nói ấy lại một lần nữa vang vọng, khiến cô không tài nào mà thôi nhớ thương muốn tìm lại bóng hình ấy. Giờ đây khi đứng trước mặt hắn, cô lại có một cảm giác thân quen đến lạ thường, bất giác mà miệng đã mấp máy tên gọi của hắn.
" Thiên Thiên. "
Hàn Tử Thiên sực ngớ người, hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào Ngải Lỵ Nhĩ khiến cô luống cuống chẳng biết làm gì.
" Xin lỗi.. tôi không cố ý gọi anh như vậy.. chỉ là.. "
" Tôi cho phép em gọi. " - hắn cắt ngang lời cô, dõng dạc như để người kia có thể nghe thấy.
Ngải Lỵ Nhĩ đỏ mặt, cô bắt đầu khua chân múa tay mà không biết phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-nghien/2830907/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.