Ngải Lỵ Nhĩ và Hàn Tử Thiên được đưa đến một chiều không gian khác, ở đó là ban đêm và thời tiết được mang theo khuynh hướng của mùa đông. Đứng trước một toà lâu đài băng khổng lồ, Ngải Lỵ Nhĩ không ngừng há hốc mà trợn tròn mắt, Alex theo sau thì lạnh run người mà ôm lấy thân mình, chỉ có Hàn Tử Thiên là vẫn giữ được bình tĩnh. Sơn Lâm đi trước dẫn đường, giờ ông đã biết về với nguyên dạng là một con bạch hổ to lớn. Bên trong toà lâu đài nguy nga, tất cả đều được làm bằng băng và trông rất u ám, cô khẽ run, rồi nghĩ đến cảnh tượng em phải sống ở đây, Ngải Lỵ Nhĩ rùng mình, không được, phải đi cứu em ấy thôi. Trên cùng của toà tháp ngọc ngà, Bạch Ngạo Hiên vẫn âm thầm trông chừng em, anh hoá thành rồng lớn mà bảo vệ ở trước cửa, nhưng rồi anh khẽ ngẩng đầu dậy, khi cảm nhận được linh khí khác từ bốn kẻ mang lại. Tiếng gầm vang vọng, Ngải Lỵ Nhĩ giật mình mà lùi lại, Hàn Tử Thiên bước đến mà ôm lấy người cô, chỉ có Alex là tủi thân khi phải ăn cẩu lương từ hai người họ rải ra. Sơn Lâm thì vẫn im lặng đi trước, ông thở dài khi mà người đó lại ở đây. Bạch Ngạo Hiên vỗ cánh bay ra ngoài, anh định lao đến cắn chết bọn họ thì bất ngờ nhìn thấy cái đầu vàng thân quen, anh phanh lại, rồi nhẹ đáp xuống trước mặt bốn vị khách không mời mà đến. Sơn Lâm cúi người cung kính, ông nói. 
" Xin thứ lỗi vì sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-nghien/2830845/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.