Áng chiều tà soi rọi qua từng con phố nhỏ, đâm xuyên qua từng tán lá cây mà nhẹ đáp xuống làn đường đổ bóng, tại ngôi trường dành cho những con nhà quý tộc, Ngải Lỵ Nhĩ đang nói chuyện với hiệu trưởng của trường, nhưng có lẽ việc bàn bạc sắp không ổn rồi, lão hiệu trưởng vì không muốn làm phật lòng phụ huynh của đứa trẻ bị đánh kia mà quyết định đuổi học Alex. Cô tức giận mà đập bàn đòi lý lẽ, nhưng lão nào nghe mà chỉ chăm chăm vào việc làm sao để lấy được lòng của vị công tước là cha của đứa bé đó. Ngải Lỵ Nhĩ mím môi, rốt cuộc thì công bằng ở đâu chứ, rồi cô cũng cụp mắt mà cười buồn, không quyền lực, không tiền bạc, thì cô cũng chẳng là cái thá gì trong cái xã hội thối nát này cả. Alex túm lấy góc váy của Ngải Lỵ Nhĩ, nó giương đôi mắt màu đỏ ra ý nói là không cần vì nó mà làm đến như vậy. Cô nhìn nó, dù cho Alex có hay hóng hách đến mấy thì chung quy nó vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện, đứng trước tình cảnh hiện giờ, nó chỉ biết nhẫn nhục mà chịu đựng, trong khi người sai không phải là nó. Ngải Lỵ Nhĩ cười hiền, cô xoa lấy đầu nó rồi rút điện thoại ra gọi cho một người. 
Sơn Lâm đang làm việc thì bỗng điện thoại trong túi vang lên, ông liền dừng lại công việc đang làm mà bắt máy. Đầu dây bên kia là Ngải Lỵ Nhĩ đang chầm mặc mà nói, giờ cô muốn đánh cược vào cú điện thoại này. 
" Ngài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-nghien/2830834/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.