Mặc cho cô cố thoát khỏi mình thì Tiểu Phong vẫn nhẹ nhàng vác cô lên. Một tay anh vòng ra sau ôm lấy eo Tiểu Phàm còn một tay anh đang… đỡ dưới mông cô. Tiểu Phàm thấy từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ cô xấu hổ như lúc này. Mặt cô dần đỏ ửng:
“Này tay anh đặt ở đâu đấy hả?” cô gắt gỏng lên tiếng.
“Cô sẽ ngã nếu tôi không đỡ như vậy.” Tiểu Phong kiên nhẫn giải thích như hành động của mình chẳng có gì là mất tự nhiên.
“Anh có thể thả tôi xuống mà. Tôi có chân nên sẽ tự đi được.”
“Không.”
Cô nói hết nước hết cái thì Tiểu Phong vẫn không chút để ý tới. Anh bước từng bước vững vàng mà chậm chạp đến gara riêng của mình. Đi khoảng chừng 10 phút trong tư thế như vậy Tiểu Phàm được anh đưa đến một nơi lạ hoắc khác trong Long Môn. Có một căn biệt thự khác gần như tách biệt với các căn biệt thự hào nhoáng khi nãy ở đây.
Nơi đây tối hơn nhiều dù có đèn nhưng không phải là ánh sáng rực rỡ, đêm cũng như ngày như ở chỗ khác. Tiểu Phong đưa cô đến một gara mà nói đúng hơn thì nó không khác chỗ trưng bày xe là bao. Chọn được xe để đi cũng là một công việc thật gian nan. Cô nghĩ vậy:
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Có rất nhiều mẫu xe sang co thỉnh thoảng thấy trong tạp trí về xe. Nếu bình thường mà thấy hàng dãy xe như vậy ở ngoài cô sẽ nhất quyết dừng lại để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-cung-troi-cuoi-dat/2537706/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.