Trong đêm, cả ba cứ đứng như thế mà không nói gì. Đến khi Alex kéo Nam Kình về phía mình thì Gia Dương cũng ra sức ôm lấy Nam Kình lại, dường như chẳng ai chịu buông tay cả. Nam Kình thấy thế cũng cảm thấy không ổn nên tự mình vung tay thoát khỏi bọn họ, cậu chỉ vừa quay đi là Alex và Gia Dương đã quật nhau nhau ngã trên nền cỏ.
“Tôi là người đến trước thì cậu lấy quyền gì mà dành?!”
“Không trân trọng, còn làm anh ấy khóc…anh không phải người tốt”
Cả hai cứ người này đấm người kia lại còn rất lớn tiếng, Nam Kình không để bọn họ đánh nhau nữa nên đã chạy lại ngăn bọn họ. Cậu ôm lấy Alex kéo về sau rồi kéo Gia Dương ra xa.
“Các người muốn làm tất cả mọi người thức hay sao? Về phòng nói chuyện, tôi không muốn chuyện này ảnh hưởng đến người khác”
Nam Kình nói thế thì hai người bọn họ dừng tay, nhưng vẻ mặt vẫn không cam tâm cho lắm. Còn về phần Nam Kình, chuyện cậu lo lắng cũng xảy ra rồi. Gặp cũng đã gặp, đánh nhau cũng rồi, không biết bọn họ sẽ làm gì nữa.
Khi về phòng cậu vẫn không nói chuyện mà lấy một cái khăn giấy lau mặt cho Alex, chẳng hiểu sao cậu lại làm vậy nữa. Có lẽ vì nghĩ Alex nhỏ hơn nên cậu lo lắng cho Alex hơn, khi này Gia Dương thấy thế liền ganh tỵ anh cũng muốn được cậu lau mặt cho nên tự cầm một cái khăn ướt đến đưa cho cậu.
“…” Nhưng rồi Nam Kình thở dài cũng cầm lấy mà lau cho Gia Dương.
“Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-chet/885422/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.