Gia Thụy đưa Nam Kình đến phòng mà Gia Dương đang ở sau đó thì rời đi, nhưng giây phút Nam Kình đứng ở trước cửa thì cậu vẫn vân phân giữa việc bước vào hay là quay đi.
Cả hai đã có lẽ đã quá sức rồi, cậu biết không tiến tới được thì cũng chẳng lui được. Bây giờ cứ thuận theo số phận vậy.
"Gia Dương...Em muốn đến gặp anh trước khi anh vào phòng phẫu thuật"
"Gặp rồi thì làm sao?!"
Đột nhiên Gia Dương hỏi thế cậu cũng chẳng biết trả lời làm sao...Đúng thật là vậy, cậu chẳng biết đến gặp làm gì dù chẳng thế nói chuyện tử tế với nhau. Nhưng dù vậy Nam Kình vẫn không quên xin lỗi Gia Dương.
"Em muốn xin lỗi về tất cả...em thành thật xin lỗi anh. Dù anh không tha thứ thì em vẫn muốn xin lỗi. Em biết anh chán ghét những việc em làm em biết anh cảm thấy khó chịu khi gặp em. Em biết lúc anh mơ hồ đã nhận nhầm em là anh ấy...Em biết tất cả nhưng vì em cố chấp...Chuyện em gây ra có lẽ em sẽ chịu sự trừng phạt thích đáng, cuối cùng em vẫn mong anh hãy nhìn về phía trước...Đây là lần cuối em yêu anh một cách chân thành, xin lỗi!!"
Từ đầu đến cuối Gia Dương vẫn xoay lưng với Nam Kình, Nam Kình biết anh chán ghét mình như thế nào nên vậy cậu cũng đòi hỏi gặp anh lần cuối trước khi về Pháp. Tất cả chỉ nên tạm dừng ở đây.
Sau khi Nam Kình xoay người bỏ đi thì trên quần Gia Dương đã thấm ướt vài chỗ do nước mắt. Anh chẳng hiểu mình rơi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-chet/885399/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.