“Nam Kình cậu mang cháo vào trước đi mình tìm chỗ để xe, hôm nay khá đông đấy”
“Ồ, được” Nam Kình xuống xe và đi từng bước về phía trước, dường như chẳng muốn đi chỉ muốn ngồi khụy xuống thôi. Đôi chân cậu run rẩy, cứ từng bước đi vào trong. Đi qua hành lang quen thuộc, những lần bị đuổi ra phải ngồi trên nền đất lạnh, nơi cậu phải ngủ giữa mùa đông cận đến… Nơi mà Nam Kình đến xong chẳng muốn về.
Dù chuyện Gia Thụy nói có phải là sự thật hay không thì cậu vẫn luôn là kẻ bị bỏ rơi. Thật khó khi tỏ ra là mình không quan tâm, Nam Kình đi đến cửa phòng thì nhìn vào cửa nhỏ phía trên. Lúc ấy cậu thật sự không muốn khóc đâu, nhưng chẳng hiểu nước mắt vì sao lại rơi như thế.
Nam Kình thấy bóng lưng của người mà Gia Thụy nói, có lẽ rất ưa nhìn…và cũng rất xứng đôi. Cậu đứng rất lâu ở ngoài cửa nhìn bọn họ nói cười, Nam Kình buồn lắm, buồn vì mình không được thân thiết với Gia Dương như thế. Buồn vì không được anh chấp nhận…
Cậu đứng phía đó lâu rồi cũng đi lùi về phía sau, Nam kình đi định vào phòng vệ sinh thì trùng hợp gặp y tá đang đi đến. Khu này chỉ có duy nhất phòng bệnh của Gia Dương vì biết thế nên Nam Kình đã đưa phần cháo đó cho y tá, và nhờ chị ta mang vào trong.
“Xin lỗi, tôi là người nhà của bệnh nhân phòng ở kia. Nhờ chị mang phần cháo này đến cho bệnh nhân ấy, tôi có việc rất gấp nên không thể…”
“Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-chet/885393/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.