Khoảng hai ngày sau Mộc Lăng cùng Gia Thụy quay về. Mọi người hầu như tập trung lại rồi, mặc dù cậu vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho bà nhưng vẫn giữ thái độ rất kính trọng. Do Gia Dương đột nhiên không ổn nên đã trở lại bệnh viện hôm trước.
“Nói ra có lẽ đã muộn nhưng xin lỗi con. Vì ta ích kỷ không chịu buông bỏ mới làm mọi chuyện đến bước này. Chuyện của hai đứa ta không phản đối nữa nhưng cũng không thể chấp nhận ngay, hai đứa cứ như vậy đi ta không gây khó dễ gì…cũng sẽ tự quay về nhà tổ”
“Gia Dương là ta có lỗi với nó nhiều lắm, ta biết nó không tha thứ cho ta nhưng ta vẫn mong hai anh em con vẫn coi ta là bà nội hai đứa. Ta chỉ muốn nói rõ như vậy thôi, lần này ta sai rồi!!”
“…..”
Bà cậu nói như vậy thì mọi người vẫn chưa ai lên tiếng, ba mẹ cậu chỉ nắm tay nhau mà cúi đầu. Gia Thụy ngồi cạnh Mộc Lăng cũng vậy, chỉ im lặng nhưng nước mắt cứ tự chảy xuống. Nếu bà nói chuyện này sớm hơn thì mọi chuyện sẽ không tệ đến thế, bây giờ chuyện nhìn mặt nhau cũng khó huống chi quay lại được như trước.
Người khó xử trong chuyện này chính là Gia Thụy, cậu phải làm sao đây? Nói gì đây? Lại hàng trăm câu hỏi trong đầu. Mặt dù đã dự đoán được kết cục, nếu bà không đồng ý cậu cũng sẽ vì Mộc Lăng mà cố gắng, bà đồng ý thì càng khó xử hơn. Có lẽ vui mừng cũng không nổi, cậu biết gia đình mình giàu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-chet/885388/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.