Gia Thụy khụy chân xuống sàn nhà mặt thì úp xuống giường mà khóc, đến khi nhớ lại chiếc nhẫn đã bị bẩn thì cậu mới lồm cồm bò dậy và đi lại bồn rửa mặt
Cậu hất nước lên mặt mình rồi tự nhìn vẻ thảm hại của bản thân trong gương. Bây giờ cậu chả biết làm sao cả mọi thứ cứ quay cuồng trong đầu cậu làm cậu chẳng suy nghĩ gì được nữa
Gia Thụy vô hồn thả chiếc nhẫn xuống bồn nước đã xả đầy rồi cầm lên lau. Khi lau bằng tay thì cậu cảm thấy nó nhám nhám
"....."
Dùng tay lau mạnh hơn thì cảm nhận rõ được vết trầy quanh chiếc nhẫn. Cậu cầm lên nhìn thì đúng là có vết khắc
'Đợi anh, làm ơn!!'
Gia Thụy thấy được dòng chữ được khắc nghệch ngoạc đó thì vui mừng hẳn lên. Mộc Lăng không bỏ cậu, anh ấy chưa bao giờ có ý định bỏ cậu ở đây
Cậu cầm chặt chiếc nhẫn, tinh thần dần tốt hơn. Gia Thụy đeo chiếc nhẫn của anh vào ngón tay giữa của mình sau đó dùng khăn lau mặt sạch sẽ
Cậu vui vẻ quay lại giường và nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, cậu chắc chắn rằng anh sẽ quay lại đây sớm thôi, sẽ đưa cậu đi khỏi nơi quỷ quái này
Khi cậu đang vui vẻ thì bà cậu lại bước vào cùng một khai đồ ăn mới. Gia Thụy cũng không ăn và quay lại vẻ mặt vô cảm như trước
Cậu biết nếu bây giờ cố gắng thuyết phục bà thì may ra còn có hy vọng. Vì thế cậu đổi kế hoạch, không giải thích vì sao nữa mà chứng minh cho bà thấy luôn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-chet/885371/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.