Đôi mắt màu xanh lá đó của cậu như sáng lên. Có lẽ cậu đã sắp xếp hết mọi việc trong đầu mình chạy thành một cuộn băng rồi, mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Gia Thụy. Việc còn lại là phải ra quyết định nên hay không thôi
Gia Thụy cầm tách trà đã rót ra khi nảy rồi úp ngược nó xuống để trà đó đổ ra hết. Ba cậu đứng trên lầu nhìn thấy hành động đó liền nhếch môi lên. Không sai mà, một đứa có đầu óc nhạy bén như vậy thì ngay từ đầu đã biết mình phải làm gì rồi
Hành động cậu đứng lên mà không đi khi nảy chỉ cần nhìn thì ông cũng đã biết được câu trả lời. Gia Thụy sau khi đổ bỏ tách trà thì đứng lên và rời đi, cậu lái xe chạy đến tìm Gia Dương
Bây giờ Gia Dương được nghĩ ngơi ở một căn nhà nhỏ ở gần biển, và Mộc Nam Kình cũng thường xuyên ở đó. Gia Thụy đậu xe cách đó khá xa rồi đi bộ lại, cậu lén vào nhà và ngồi một góc để nhìn Gia Dương
Thời gian đã lấy đi tuổi trẻ của anh ấy, căn phòng vẫn còn đầy những kỉ niệm của Gia Dương và người trước. Gia Dương là con người sống rất tình cảm, cậu không hiểu vì sao anh ấy lại có đủ lòng vị tha đến thế.
Gia Thụy ngồi ở đó khá lâu rồi mới rời đi, cậu đã quyết định sẽ đi Thiên Nam một chuyến nhưng vẫn còn bâng khuâng là ‘một hay hai’
Tức là đến đó một mình hoặc là đến đó cùng một người nữa. Nhưng cậu sẽ không đi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-chet/885362/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.