Đây chính là nơi mà Gia Dương mất đi người mình yêu cũng, là nơi mà anh đã bị ép xem cái cảnh tàn bạo kia nhiều năm trước. Một căn phòng dơ bẩn mà bà anh thường nhốt anh vào đây để trừng phạt
Gia Thụy cứ đi lại phía của Gia Dương, kéo anh ngả lưng tựa lên ngực mình, đầu Gia Dương đặt lên bên vai của cậu
“Đừng khóc…em giúp anh giải quyết hết bọn chúng”
Cậu nói vào tai anh trai mình, một câu nói rất tàn bạo nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp
Đặt khẩu súng vào tay Gia Dương. Đôi tay bé nhỏ của Gia Thụy bao bọc lấy tay anh mình. Gia Thụy nhắm ngay vào ‘cái thứ kia’, cái thứ đã làm dơ bẩn người mà Gia Dương yêu nhất trên đời này. Đôi mắt sắc lạnh như dao kia nhìn thẳng vào bọn chúng…
“Chúng mày đi chết hết đi!!!”
Câu nói như một mệnh lênh. Cậu dùng tay kia che mắt anh mình lại, bóp lấy cò súng bắn bốn phát liền. Sự nhẫn tâm của cậu đều hiện lên trên đôi mắt này, một sự giận dữ trước nay chưa từng có
Gia Dương không được mạnh mẽ như cậu, anh ấy đã đầu hàng ngay khi gặp sóng gió. Anh ấy không dũng cảm để đối mặt với mọi việc để rồi phải mất đi người mà mình yêu. Còn cậu dù sống trong một vỏ bọc của sự hiền lành, ngoan ngoãn nhưng khi việc liên quan đến người mình yêu cậu sẽ sẵn sàng ra sức dẹp sạch bọn cản đường
Sự tàn nhẫn này chính là bà cậu đã dạy, khi đứng trước kẻ thì thì chỉ có một cách để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-chet/885342/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.