Mộc Lăng đứng tựa người ngay kế tủ quần áo làm Gia Thụy giật mình, cậu ngồi im trên ghế không dám nhúc nhích cũng không dám thở mạnh như sợ Mộc Lăng nghe thấy, Gia Thụy như sắp khóc nước mắt dâng lên như sắp chảy ra ngoài nhưng vẫn không quay đầu lại
“Sao lại im lặng, anh nhớ em đến trằn trọc vậy em ở đây ăn uống vui vẻ như vậy nữa. Xem ra em rất muốn trốn anh, được thôi anh không lo cho em nữa”
“Hức…hức…aaa..”. Gia Thụy ngồi trên ghế buông cây nĩa xuống bàn rồi ôm mặt khóc tức tưởi. Mộc Lăng chỉ bực mình vì cậu một mình bỏ đi, anh chỉ định la cậu một chút nhưng ai ngờ cậu lại khóc. Mộc Lăng lúng túng đi lại bàn ôm lấy Gia Thụy vào lòng
“Khôn..g có..hứ..hức..”. Gia Thụy khóc tức tưởi nói chuyện không được, cậu cứ nấc lên. Mộc Lăng nhìn cậu mà thấy có lỗi cả người cậu toàn là dấu răng và dấu hôn của anh còn hai mắt Gia Thụy thì sưng lên hết đến giọng cũng sắp khàn
“Anh nói đùa, đừng khóc đừng khóc”. Mộc Lăng nhấc Gia Thụy lên để cậu ngồi trên đùi mình vỗ lưng cho cậu bình tĩnh, có lẽ Gia Thụy bị anh dọa đến sợ. Mộc Lăng nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu miệng vẫn dỗ ngọt cho cậu nín
Sau khi Gia Thụy nín khóc anh lấy tay lau nước mắt của cậu, đôi mắt sưng đỏ lên hết. “Sao em lại đi, anh làm gì em giận sao”
“Anh làm em đau..hức..anh không nghe em nói…hic..anh cắn em..ha aaaa..”
“Đừng khóc, anh xin lỗi. Sau này không được tự ý bỏ đi biết không, lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-den-chet/885294/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.