Hoàng Anh tự nhủ với bản thân mình,lấy hết can đảm bước ra ngoài.
Vương Tuấn Duệ ngồi hút thuốc ở bàn trà,ngước mắt lên,thấy Hoàng Anh đi ra thì hắn dập tắt thuốc,đứng dậy rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
-Anh là người đã cứu tôi?
Hoàng Anh không dám ngước mắt lên,cô sợ hắn thấy,nếu hắn thấy,hắn cũng sẽ như ba mẹ nuôi của cô,xua đuổi cô ra khỏi nhà.
-Em hỏi tôi?Hay em hỏi mặt đất vậy?
Vương Tuấn Duệ khó chịu,khi thấy cô dùng đỉnh đầu để đối mặt với mình.Vương Tuấn Duệ nâng cằm cô lên,nhưng nhất quyết cô không mở mắt.
-Mở mắt ra!
Hắn lạnh lùng ra lệnh.Hoàng Anh từ từ mở mắt ra.
1s
2s
3ss
Vương Tuấn Duệ sững sờ,anh lảo đảo giật lùi ba bước,đồng tử của cô màu đỏ tươi.Cũng không phải lạ lẫm gì,hắn đã thấy AI mắt đỏ và xanh,nhưng chưa từng thấy qua loài người đồng tử màu đỏ.
-Em....em....
-Sao hả?Anh cũng như họ thôi,lạ lắm phải không,đúng đấy,tôi khác người thì sao,tôi cũng là con người,các người không cần tỏ ra như vậy,tôi hận các người.
Hoàng Anh cố hét lên,nước mắt từng giọt lăn trên má hồng của cô,Hoàng Anh ngồi thụp xuống đất ôm hai chân ngồi khóc,đây là lần đầu,vì đôi mắt mà cô khóc trước mặt người khác.
-Không,Hoàng Anh,tôi không giống họ,tôi sẽ bảo vệ và yêu thương em!
Vương Tuấn Duệ ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run lẩy bẩy của cô,cô cố dùng sức đẩy anh ra.
-Không,tôi khác người,anh giống họ,tôi mang đến sui sẻo,tôi không được yêu thương,tôi không cần ai bảo vệ,bàn tay tôi đã giết rất nhiều người,tay tôi đã nhuốm máu của người chết,tôi đáng chết,KHÔNGGGGGG
Hoàng Anh như người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-cung-chieu-em-co-gai-co-doi-mat-mau-do-tuoi/7050/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.