Tôi không sao, không cần đi viện. –Chị Duyên nói nhỏ nhẹ hơn.
\- Vậy em đưa chị về nhà.
Linh Đan dìu Duyên ra đường lớn, cô vẫy một cái taxi đang đi tới, mở cửa xe cho Duyên đi vào, cô theo Duyên lên xe.
\- Cô đi theo tôi làm gì?
\- Em đưa chị về nhà, em mới yên tâm.
Trên xe không ai nói với ai câu nào. Nhà Duyên ở một tập thể, căn hộ tuy bé nhưng đầy đủ tiện nghi. Một mình sống thế này là quá đàng hoàng gấp nhiều lần căn phòng trọ của cô. Giờ này mọi người đều đi làm nên Duyên về nhà với bộ dạng này không ai nhìn thấy. Cô đưa Duyên lên nhà.
\- Chị đi thay quần áo đi, em xuống dưới nhà mua thuốc. Mà chị ăn gì chưa em mua luôn, em đói quá rồi.
Duyên nhìn Linh Đan lắc đầu. Linh Đan xuống dưới nhà đi tìm hiệu thuốc, cô bảo là người nhà bị ngã xây xát nhẹ. Họ bán cho cô một túi thuốc nào là bông băng, thuốc rửa vết thương, thuốc kháng sinh và cả thuốc tan máu bầm tím. Qua một quán phở, cô mua hai bát phở gà.
Lên đến nhà Duyên, Duyên đã thay song quần áo. Cô mang phở vào gian bếp bỏ ra bát loa to, bê đến bàn ăn.
\- Chị ngồi xuống em bôi thuốc cho rồi ăn tạm bát phở, em không thấy quán cơm nào cả.
Duyên không nói gì, cứ lẳng lặng làm theo lời cô. Linh Đan bôi thuốc song bảo Duyên ăn phở, hai chị em mỗi người một bát. Duyên im lặng, cô cũng không hỏi, khi chị ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/2013366/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.