Tan làm, Linh Đan không về xóm trọ luôn mà cô mua đồ đến nhà Duyên. Con người ai cũng có lúc mắc sai lầm, nhưng quan trọng là biết sửa chữa những sai lầm mà mình đã gây ra để có cuộc sống tốt đẹp hơn.
\- Em lại tới đây làm gì?
\- Em tới nấu cơm với chị.
Linh Đan cười giơ túi đồ ăn lên trước mặt Duyên rồi bước vào nhà.
\- Em sợ chị bỏ bữa, mà em về cũng ăn một mình.
\- Tại sao em lại tốt với chị thế?
\- Chị em mình là đồng nghiệp.
Cô cười rồi xắn tay vào bắt đầu nấu ăn. Duyên ngồi ở bàn ăn trầm ngâm nhìn Linh Đan.
\- Em có coi thường chị không?
\- Em mong chị hãy coi em như em gái chị.- Cô nhìn Duyên.
\- Nhà chị nghèo, một mình lên đây bươn trải tự lo toan mọi thứ. Chị biết phải học thật giỏi, xin được công việc thật tốt thì mới có thể kiếm được nhiều tiền. Chị cứ thế một mình xoay sở tất cả. –Duyên tâm sự.
\- Nhà em cũng nghèo chị ạ, cấp hai và cấp ba em thi được vào trường nội trú mới có cơ hội đi học, lên đại học em luôn dành học bổng vì em cũng biết chỉ có học mới thay đổi được cuộc sống của mình. Được như ngày hôm nay em cũng phải cố gắng rất nhiều.
\- Sao em không hỏi chị chuyện sáng nay?
\- Em đến để ăn cơm với chị chứ không phải để thăm dò.- Cô mỉm cười với Duyên.
\- Chị không có một ai thân thiết ở nơi này, nhiều lúc cũng muốn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/2013352/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.