Bên cô, anh như biến thành một người khác. Càng tiếp xúc nhiều với cuộc sống của cô, anh càng thấy giản dị đến lạ thường.
Sư thầy đi ra hỏi cô:
\- Muộn rồi, chưa về à con?
\- Dạ, con xong rồi đây, con về luôn thầy ạ.
Phong chắp tay cúi người:
\- Chào thầy ạ.
\- Nam mô a di đà phật, chào thí chủ.
Cô và anh cùng chào sư thầy và ra về. Anh nắm lấy bàn tay cô và hỏi:
\- Ngày nào cũng thế này em có mệt không?
Cô rụt tay lại, nhìn anh:
\- Em sống thế này quen rồi. Đừng làm thế ngoài đường còn nhiều người.
Cô và anh bước song song bên nhau, cô ngại ngùng không nói gì, anh đi bên cạnh nghe lòng mình bình yên. Đến lỗi rẽ vào ngõ nhà cô, cô dừng lại:
\- Cảm ơn sếp đưa em về. Sếp về đi kẻo muộn.
Anh cúi đầu, đúc hai tay túi quần, chân đá đá nhẹ mấy viên đá nhỏ ở lòng đường. Cô lại nhắc:
\- Sếp…
Anh ngẩng đầu:
\- Anh tan làm chưa kịp ăn gì, đến đây luôn. Thèm ăn cơm em rang.
Cô ngoảng mặt đi, tủm tỉm cười, đi nhanh về xóm trọ. Anh liền bước theo cô.
Vào phòng, anh thấy mâm cơm đậy lồng bàn, anh hỏi:
\- Em chưa ăn cơm sao?
\- Lúc chiều tắc đường em về muộn, nấu song để đấy chưa kịp ăn, anh ra rửa tay đi. Cơm rau thôi.
Anh vui vẻ làm theo lời cô nói, ở gần người mình yêu ăn gì đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-co-gai-cua-anh/2013266/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.