Hôm sau, anh đưa cô đi khám phá mọi cảnh đẹp ở nơi này. Chiều tối anh nhận được điện thoại của ông Huy. Ông ấy đã về nước, hẹn anh đi ăn tối, anh dẫn cô đi cùng.
Gặp ông Huy, anh hồ hởi:
\- Cháu chào chú, chú về lâu chưa ạ?
\- Chú mới về sáng nay, ngồi đi đây là?
Ông Huy chỉ sang Linh Đan, cô nhanh miệng trả lời:
\- Chào chú ạ. Cháu là Linh Đan trợ lý của anh Phong.
Ông Huy có phần thắc mắc:
\- Cậu mới thay trợ lý à?
\- Tập đoàn nhiều việc chú ạ, cũng cần thêm người giúp Sơn. Lần này chú về ở lâu không ạ?
\- Chú về được vài hôm thôi, ở bên kia chú còn nhiều việc chưa giải quyết song. Nghe tin dự án có chút vấn đề đã được giải quyết xong, chú đoán cháu còn trong này nên gọi điện cho cháu.
Trong bữa ăn, anh nói chuyện công việc với ông Huy, nhưng lại quan tâm Linh Đan từng tí một. Cô ngại bảo anh kệ mình nhưng anh vẫn mặc kệ. Ông Huy nhìn cảnh đôi trẻ chăm sóc nhau, ông bất giác nở nụ cười tự nhiên rồi hỏi Phong.
\- Đây không phải là trợ lý bình thường?
Anh nhìn cô cười:
\- Vâng, cô ấy là người cháu muốn lấy làm vợ.
Linh Đan đỏ mặt, sao anh lại có thể nói tự nhiên đến thế được chứ. Mặt anh càng ngày càng dày thêm rồi đây.
\- Cưới vợ là phải cưới liền tay. Nhớ mời chú ăn cỗ đấy.
Phong trả lời:
\- Cháu cũng muốn lắm rồi mà cô ấy chưa đồng ý.
Cô nhỏ nhẹ nói:
\- Anh xem ai vừa quen đã cưới không?
Anh nắm lấy tay cô:
\- Anh thích em lâu rồi.
\- Chúng ta mới quen nhau được nửa năm thôi.
\- Không đúng, chính xác là…
\- Anh đừng lại nói với em là một nghìn mấy trăm ngày ấy nhé.
Anh gật đầu:
\- Đúng, cần anh tính chính xác không?
\- Chúng ta quen nhau là ngày anh đưa mẹ em vào viện. Anh nhầm em với cô nào em còn chưa tính sổ đấy.
\- Được anh chờ em tính sổ.
Ông Huy ngồi nhìn anh và cô trong lòng nhen nhóm một niềm vui lạ kỳ. Ông cũng từng trải qua những ngày tháng của tuổi trẻ, cũng từng lo lắng cho một người dù không ở bên nhau nhưng tình yêu ấy vẫn theo ông cả cuộc đời.
\- Chú thấy tình cảm của hai đứa rất tốt.
Anh và cô cùng nhìn ông Huy, dừng lại cuộc tranh luận. Cô cười gượng:
\- Cháu xin lỗi chú, chúng cháu vô ý quá ạ.
\- Không sao, chú cũng đã từng như các cháu bây giờ. Nhìn các cháu chú nhớ lại một thời thanh xuân của mình. Hãy trân trọng những gì đang có đừng để mất đi không tìm lại được đâu.
\*\*\*\*\*
Anh với cô về khách sạn, cô đặt mình xuống giường ngay. Một ngày thật mệt, đi mới biết nơi này nhiều danh lam thắng cảnh, không hổ danh thành phố đáng để đi đến. Anh đưa cô đi khắp nơi, chụp được rất nhiều ảnh, anh chuyển cho cô vài kiểu rất đẹp. Ngắm từng bức ảnh cô tủm tỉm cười, rồi gửi qua zalo cho Phương. Một lát sau Phương gọi lại cho cô:
\- Đã đưa nhau đi hò hẹn rồi.
\- Đâu, tớ đi công tác cùng với anh ấy.
\- Công tác hay đưa nhau đi du lịch?
\- Đi công tác thật mà.
\- Thế bao giờ về? Mai sinh nhật cậu rồi đó. Về đi để đập phá chứ.
Phương không nói cô cũng quên luôn sinh nhật mình, từ bé cho đến khi quen Phương cô có biết sinh nhật là gì đâu. Chơi với Phương đến sinh nhật của Phương hay của cô là hai đứa lại đưa nhau đi ăn uống, vào dịp có tiền thì mua thêm cái bánh gato về thổi nến.
\- Sáng chủ nhật mới về được, về đến Hà Nội tớ gọi.
\- Chán nhỉ, thôi vậy tối chủ nhật ăn bù vậy. Năm nay đi làm rồi khao tớ bữa ra trò đấy.
\- Nhất trí.
\- À, thế chàng ý kiến gì chưa?
\- Chắc anh ấy không biết đâu. Cậu không nhắc tớ còn quên.
\- Cậu yêu đương kiểu gì thế?
Cô chống chế:
\-Thì suốt ngày công việc có mấy thời gian dành cho nhau đâu.
Phương tò mò:
\- Thế giờ không ở gần nhau à?
Cô thành thật trả lời:
\- Có, anh ấy ở phòng bên.
\- Mỗi người một phòng?
\- Thế cậu định ở mấy phòng. Ai có phòng người ấy ở chứ?
Cô đâu hiểu con bạn mình nó đang suy diễn lung tung.
\- Ừa, vậy ngủ đi. Về gọi tớ.
\- Bye, chúc ngủ ngon.
Cô chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. Sáng hôm sau, cô uể oải rời khỏi giường khi mà chuông cửa cứ kêu liên tục. Anh đứng ở cửa đợi cô. Ngáp ngắn ngáp dài, cô mở cửa cho anh vào.
\- Anh làm mất giấc ngủ của em?
\- Không, đến giờ dậy lâu rồi nhưng vì không biết lịch trình hôm nay thế nào nên em ngủ nường.
\- Thay đồ đi, anh đưa đi ăn sáng rồi tranh thủ đi chơi. Chiều anh có hẹn với khách, em tự chơi một mình nhé. Sáng mai thì về.
Ăn trưa song, anh đưa cô về khách sạn rồi vội vàng đi. Cô cảm thấy hơi buồn, hôm nay là sinh nhật cô, anh lại không biết. Yêu nhau hơn một tháng rồi, những gì cô và anh biết về nhau cũng chỉ là công việc còn về cá nhân thực sự là quá ít ỏi.
Cô ngủ một giấc đến gần năm giờ chiều. Dậy đi tắm rửa, rồi qua phòng tìm anh. Anh vẫn chưa về. Trở về phòng cô ngồi vào mạng giết thời gian. Đến bảy giờ tối, vẫn chưa thấy anh về, muốn gọi điện cho anh mà sợ anh bận việc. Anh xong việc chắc chắn chủ động gọi cho cô.
Hôm nay là sinh nhật mình, anh thì bận tự mình đón sinh nhật một mình cũng được. Cô mỉm cười, trang điểm qua rồi thay đồ đi xuống phố. Vừa khóa cửa phòng, cô nhận được điện thoại của khách sạn:
\- Alo, cho hỏi có phải số của cô Linh Đan phòng 504 không ạ?
\- Đúng rồi, tôi đây.
\- Vâng, phiền cô xuống lễ tân khách sạn có người tìm gặp cô ạ.
\- Tôi xuống luôn.
Tắt điện thoại cô đi ra thang máy, thành phố này ngoài anh ra cô không thân quen ai. Vậy ai tìm cô? Anh đi gặp khách nào ở đâu mà giờ vẫn chưa thấy về?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]