Chương trước
Chương sau
Cô ở viện với mẹ hơn chục ngày, ngày nào bọn trẻ cũng trông ngóng cô về. Chiều nay biết tin cô về chúng vui lắm. Tối đến tập chung sang chơi với mẹ con cô. Ầm ĩ, náo nhiệt mãi đến 10 giờ tối , chị Lan phải đuổi về bảo mẹ cô cần nghỉ ngơi chúng mới đi về.
Bọn trẻ, như một phần cuộc sống của cô ở nơi này. Dù mệt mỏi, vất vả nhưng cứ thấy chúng líu tíu như những con chim non cô lại thấy vui, chúng dường như là một phần động lực cho cô cố gắng mỗi ngày.
Sức khỏe của bà Hạnh ngày càng tiến triển tốt, đi lại được nhiều hơn Linh Đan bắt đầu lao vào ôn thi, tối đi dạy thêm, hôm nào không đi dạy lại ra chùa dạy bọn trẻ học, nên cô bảo mẹ cô ra chùa chơi cùng các vãi cho đỡ buồn. Cuộc sống bình yên với cô cứ thế mỗi ngày trôi đi. Mệt có mệt chứ nhưng có mẹ ở cạnh, có những người hàng xóm tốt bụng và có bọn trẻ của xóm trọ nghèo này làm cô lúc nào cũng luôn vui vẻ.
Buổi khám cuối cùng của bà Hạnh cũng đã đến, bác sỹ bảo bà bình phục rất tốt, kê cho bà một đơn thuốc, hẹn bà 6 tháng sau tái khám lại. Bà đòi về nhà, Linh Đan giữ lại không được nên cuối tuần được nghỉ học đưa bà về, Phương cũng đòi đi theo.
-Về nhà tớ, xa xôi lắm đấy nhé.
-Tớ chưa biết Hà Giang, cho tớ theo đi mà.
-Được nhưng lên đó mà bị anh Mông nào bắt là không về được đâu đấy.
Hôm ấy, thứ 7 sáng sớm Phương đã có mặt ở bến xe Mỹ Đình chờ mẹ con Đan để cùng đi Hà Giang. Phương rất hào hứng lần đầu được đi đến nơi địa đầu của Tổ Quốc.
Sau chuyến hành trình gần 7 tiếng đồng hồ trên xe khách giường nằm, họ cũng về đến thành phố Hà Giang , thời gian đã sang chiều, Linh Đan dẫn Phương và mẹ vào một khách sạn gần bến xe nghỉ ngơi. Mẹ cô còn mệt không thể đi về nhà luôn một lèo được.
-Còn xa không thì đến nhà bạn vậy?
Phương nằm vật ra giường hỏi Linh Đan. Linh Đan sắp xếp giường rồi dìu mẹ cô qua nghỉ ngơi.
-Còn gần 200km nữa. Sợ chưa?
-Mỗi lần về quê đi đến hai ngày liền thế này oải thật.
- Thế nên tôi hay đi xe đêm là vậy sáng lên đến đây kịp xe về nhà. Mai thuê taxi nhé. Tha hồ ngắm cảnh đẹp mê hồn luôn.
- Tối ở thành phố đẹp không?
-Có, tớ học 3 năm nội trú tỉnh ở đây đấy. Tối nay tớ dẫn cậu khám phá thành phố nhé.
Ăn cơm tối song, bà Hạnh về phòng nghỉ để hai cô con gái đi chơi. Tuy mệt nhưng Phương thích quá nên Linh Đan cũng chiều lòng bạn đưa cô bạn mình đi lòng vòng thành phố.
Sáng hôm sau, Linh Đan thuê xe cho mẹ về vì từ thành phố lên Đồng Văn đường đèo dốc, khó đi hơn đi xe khách sợ mẹ không chịu nổi.
Hôm nay, trời nắng đẹp, từ thành phố đi lên đến Quản Bạ từ xa xa có thể nhìn thấy ngọn núi Đôi. Sở dĩ người dân nơi đây gọi là núi đôi bởi vì hai quả núi gần như bằng nhau được xếp song song, mỗi mùa nó lại được tô điểm màu sắc khác nhau. Đến vào mùa xuân, sẽ thấy hoa khoe sắc rực rỡ khắp sườn núi, mùa hè lại đặc trưng với đồng lúa xanh rì. Còn nếu đến đây vào mùa thu thì vừa có thể ngắm Hoa tam giác mạch ở khắp vùng đất, vừa có thể ngắm màu vàng của đồng lúa chín. Mùa nào ngọn núi Đôi cũng tràn trề sức sống.
Qua Quản Bạ khoảng 50km lên đến thị trấn Yên Minh, hai bên đường thông mọc thẳng tấp, trải dài hàng chục km, đẹp và thơ mộng như một bức tranh tự nhiên say đắm lòng người. Rừng thông Yên Minh được ví như Đà Lạ của Hà Giang.
Đi hết Yên Minh là đến Đồng Văn, qua mỗi cung đường, Phương tò mò qua cửa kính xe ô tô, còn Linh Đan tận tình giới thiệu cho bạn mình về nét đẹp của núi rừng, văn hóa phong tục của con người nơi đây.Về gần đến nhà Linh Đan trêu Phương:
-Sắp về đến nhà mình rồi đấy.
- Còn xa không?
-Không xa lắm. xe vào được trung tâm xã, sau đó tớ sẽ thuê ngựa, đi khoảng 2h lội suối, leo đồi là đến nhà tớ thôi.
- Thật á? Được cưỡi ngựa à? Bình thường là cậu nói thật à? Tớ cứ tưởng đùa.
Suốt cung đường nghe bạn mình nói, giới thiệu về mảnh đất nơi đây, Phương như được mở mang tầm mắt. Bà Hạnh thì cứ cười hai cô gái.

-Ừ chuẩn bị tâm lý đi ngựa chưa? Giờ hối hận vẫn chưa kịp đâu, tí tớ gửi cậu cho anh lái xe về xuôi trước nhé.
-Đã đi lên đến đây là không bỏ cuộc. Phương quả quyết.
Cuối cùng cũng về đến nhà Linh Đan, một ngôi nhà sàn nằm giữa bản xung quanh cũng có nhiều ngôi nhà sàn như vậy. Vây quanh bản nhỏ là những thửa ruộng bậc thang xanh rì màu lúa. Phương ngơ ngác, ngác ngơ thì ra mình bị lừa. Ba đứa trẻ con cậu Hùng thấy bá và chị về ùa ra đón, nói chuyện với nhau bằng tiếng Mông, Phương không hiểu gì cả. Chẳng biết Linh Đan nói gì, ba đứa cười ầm lên sau đó chào Phương.
- Chúng em chào chị Phương xinh đẹp.
Vì Phương không biết tiếng nên cả nhà thống nhất đều nói tiếng Kinh để Phương cũng nghe được. Bữa cơm trưa hôm đó được vợ chồng cậu Hùng đãi thịt gà đen, cá suối.
Hôm sau, Linh Đan dẫn Phương đi chợ phiên, đi đường tắt nên đi bộ gặp người ta cho ngựa thồ hàng, gặp những cặp vợ chồng người Mông chồng say rượu vợ ngồi che ô.
Trên đường đi chợ về, hai cô gái dừng bên đường dốc ngập nghềnh chụp ảnh. Bất kỳ chỗ nào, Phương cũng chụp ảnh. Linh Đan đưa Phương đi chơi Phố cổ Đồng Văn, Cột cờ Lũng Cú….Phương hào hứng quên cả mệt mỏi. Mỗi nơi đi đến đều chụp ảnh check in, đăng lên facebook gắn thẻ Linh Đan.
Hai cô gái vui thú cảnh đẹp, tận hưởng cuộc sống trên cao nguyên đá yên bình. Nơi nào đó, thành phố ồn ào náo nhiệt. Có một người ngồi di chuột trên màn hình máy tính, lặng lẽ ngắm nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.