Một tiếng nữa phiên tòa sẽ bắt đầu nhưng Hàn Diệp Phong và Tô Ánh Vân còn chưa xuất hiện , phía bên gia đình Tô Thành hiện giờ đang rất rối ren và lục đục .
Diệu Lạc trầm ngâm ủ rũ không nói câu gì , giống như người mất hồn vậy . Bà vẫn không chấp nhận được hiện thực này , hối hận vì nước đi sai lầm năm đó đã chọn Tô Thành làm chỗ nương thân .
Ông ta cũng chẳng khá khẩm hơn được gì , vốn định bỏ trốn đã không thành rồi còn bị xe cán nhập viện . Mới tỉnh chưa lâu lại sắp phải vào tù ngồi . Ông chỉ muốn đi xa thật xa khỏi nơi này , đến nơi yên tĩnh sống qua ngày thôi . Xung quanh ông là hai đứa con gái khóc nức nở điếc hết cả tai .
" Có câm lại được không ? Khóc khóc khóc xuất ngày chỉ biết khóc , chúng mày có được tích sự gì không ? " Tô Thành nổi cáu , lớn tiếng quát .
Tô Giang và Tô Linh vẫn rơm rớm nước mắt ,sợ hãi im thin thít lại , chẳng dám hó hé lấy một lời .
Diệu Lạc cũng nhịn ông đủ rồi , bà không muốn dính líu đến phiền phức do Tô Thành gây ra .
" Đi thôi các con , mặc kệ lão ta , nếu không phải do ông ta thì bây giờ gia đình ta cũng đâu ra nông nỗi này . " Bà cầm túi sách đứng dậy kéo tay Tô Giang và Tô Linh ra ngoài .
" Cô muốn đi đâu ? " Tô Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-ca-doi/2865061/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.