Mặt trời lên tới đỉnh Lục thiên Minh mới vươn vai thức dậy , người bên cạnh cả đêm qua đã rời đi từ sớm không để lại một dấu vết .
Anh thở dài một hơi : " Haiz , vội vã vậy chắc đang giận lắm rồi . Một tuần hay một tháng được ?"
Anh mặt dày cầm máy lên gọi điện cho La Thiên , chuông máy vẫn đổ là chưa bị chặn số , có điều dù anh có gọi đến mười cuộc cậu cũng không thèm nghe máy .
...
Ở sân bay , La Thiên lê lết thân xác nặng nề cùng với chiếc vali nhỏ đi từng bước khổ cực . Đến hành lí cũng không mang theo được bao nhiêu vì sợ tốn nhiều thời gian lưu lại căn phòng đó lâu hơn . Mới tờ mờ trời chưa kịp sáng cậu đã phải khó khăn lăn xuống giường vơ bừa một vài bộ quần áo cố gắng nhét vào hành lí , chỉ tranh thủ lấy những đồ đạc cần thiết nhất và đi thật nhanh ra sân bay không dám quay đầu lại nhìn .
Vẫn chưa hết đau sau trận đêm hôm qua điện thoại lại rung lên không ngớt, liếc lên màn hình điện thoại thấy tên Lục Thiên Minh gọi đến trong lòng cậu lại căm tức . " Tên khốn kiếp vậy mà vẫn còn dám gọi . "
Cậu gạt thanh trượt bật chế độ im lặng rồi cất điện thoại vào túi không để tâm đến nữa . Lên máy bay , ổn định chỗ xong liền ngủ một giấc thật đã bù cho đêm mất ngủ .
...
...
Thời gian cứ vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-ca-doi/2865008/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.