Buổi sáng chủ nhật lười biếng , Tô Ánh Vân nằm dài trên giường . Bụng cô đã to như không thể lớn hơn được nữa khiến cho việc đi lại trở nên nặng nhọc hơn .
Từ khi nào cô lười đi rất nhiều . Mỗi ngày thức dậy sau khi ăn uống xong cũng chỉ loanh quanh ra vào phơi quần áo , tưới cây , đôi lúc lại lôi thảm tập yoga ra làm vài động tác cơ bản giữ gìn vóc dáng .
Thời gian thoăn thoắt trôi qua với cuộc sống mới không ồn ào , không tấp nập cũng chẳng ai quản thúc .
Nói là không bị quản thúc bởi cô được tự do làm những gì mình muốn , ăn những gì mình thích ... chỉ có điều không được tự ý ra ngoài một mình.
Khoảng thời gian đầu thậm trí mỗi khi ra ngoài , Lạc Hi đều khóa cửa thật chắc chắn , nhưng dần dần cũng không còn cần thiết làm vậy bởi Tô Ánh Vân luôn ngoan ngoãn như con mèo không có ý muốn bỏ đi đâu .
Cuối cùng hiện tại trước khi đi đâu anh chỉ đơn giản dặn dò có việc gì phải gọi anh về , không được ra ngoài một mình . Cô cũng ngoan ngoãn nghe theo không đi đâu bước chân ra khỏi nhà .Sở dĩ Lạc Hi buông lỏng như vậy là vì đã có đủ lí do .
Đúng vậy , với bộ dạng lúc này của cô làm gì còn nơi nào để bỏ trốn chứ ? Cách xa quê hương gần nửa vòng trái đất , không gia đình , không nơi nương tựa càng chẳng có công việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-em-ca-doi/2865005/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.