Chương trước
Chương sau
Anh đợi em, kỳ hạn hai năm
Em đợi anh, kỳ hạn nửa năm, quá kỳ hạn sẽ quyết lòng quên anh.
-Em đợi anh, Lưu Nhược Anh-
Type: Mai Hoàng
Triệu Thủy Quang nảy ra ý nghĩ không muốn đi nước ngoài nữa, muốn tìm Đàm Thư Mặc nói chuyện nghiêm túc, nhưng ở trường lại không gặp được anh, hai người đều né tránh nhau.
Cuối tuần, Triệu Thủy Quang hạ quyết tâm đến nhà Đàm Thư Mặc.
Dựa vào trí nhớ của mình, cô mò đến khu chung cư tìm mấy tòa lầu, nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, bèn nhấn chuông, sau đó xoa bóp tay, căng thẳng đợi chờ.
Một lúc lâu sau, khóa cửa mới “cạch” một tiếng, cửamở ra, Triệu Thủy Quang đẩy cửa vào trong. Anh dựa vào sô pha, khuôn mặt tái nhợt có chút ửng đỏ, không giống Đàm Thư Mặc thân thể cường tráng của ngày thường.
Những lời muốn nói đều đã quên sạch, cô chạy đến, đưa tay muốn sờ trán anh, nhưng anh lại hờn giận quay đầu đi chỗ khác. Chỉ chạm vào má anh, cô đã cảm nhận được cái nóng hầm hập truyền đến.
Triệu Thủy Quang buột miệng: “Anh sốt rồi!”.
Đàm Thư Mặc thẳng người dậy, khuôn mặt đỏ ửng nhưng đôi đồng tử lại sáng rỡ bức người, hỏi: “Em tới đây làm gì?”, hơi thở phả ra khí nóng.
Triệu Thủy Quang tựa vào người anh, cảm nhận hơi nóng trên cơ thể anh từng đợt truyền tới qua lần vải, có chút ngượng ngùng. Đứng dậy, muốn cất lời, lại thấy anh cong khóe miệng cười tự giễu, cô bỗng thấy buồn bã đến độ không nói nên lời.
Đàm Thư Mặc thấy cô cúi đầu đứng đó, chỉ cảm thấy đầu óc căng ra, hơi thở nóng hầm hập, bất lực với cô và với chính bản thân mình. Anh dứt khoát chống người dậy, từ từ bước vào phòng. Triệu Thủy Quang muốn đỡ anh, lại bị bàn tay anh ngăn cản. Người đàn ông này bị ốm mà vẫn cao ngạo như vậy.
Đàm Thư Mặc đứng ở cửa phòng, tay chống lên khung cửa, nói: “Em về đi”. Anh không quay đầu, giọng nói khẽ khựng lại, chan chứa đắng cay. Cho đến giờ, người cao ngạo như anh vẫn không thể chấp nhận được, đặc biệt là tình trạng sức khỏe hiện giờ của anh, quật cường không cho phép cô nhìn thấy bản thân mình như vậy.
Triệu Thủy Quang đứng bên cửa, nắm tay nắm cửa, ngẫm nghĩ, rồi đi ra ngoài.
Cô nhẹ nhàng bước đến phòng anh, anh đã ngủ. Ánh nắng chiều xuyên qua rèm cửa sổ lụa trắng chiếu vào trong, làn da anh trắng bệch, má ửng đỏ, môi khô, tiếng thở sâu, hàng mày đen cau lại.
Trong lòng Triệu Thủy Quang, Đàm Thư Mặc nếu không phải là người không gì không làm được, thì cũng là hình tượng của một người có tầm ảnh hưởng lớn, cô chưa từng nghĩ anh sẽ có lúc yếu đuối thế này. Bất chợt trong lòng cô gợn lên vị đắng chát không diễn tả thành lời.
Quay đầu nhìn viên thuốc và nửa cốc nước thủy tinh trên đầu giường, cô lặng lẽ cầm cốc ra ngoài rót thêm nước cho anh.
Lúc tìm ấm nước, cô nhìn thấy nồi cháo trên bếp, nhân tiện bật lửa. Hiếm khi làm việc nhà, sợ cháo cháy nên cô đứng canh bên bếp, nồi vừa kêu là cô mở vung, lặp đi lặp lại mấy lần mới xong, cô liền cầm bát múc cháo đặt trên đầu giường anh.
Thấy anh vẫn ngủ, hơi thở nhẹ, môi mím lại, cô ngồi bắt chéo chân bên giường nhìn anh. Vốn muốn đưa tay ra xem nhiệt độ cơ thể anh, lại sợ làm anh tỉnh giấc, cô cứ ngơ ngác ngồi đó, khẽ nói: “Thầy Đàm, xin lỗi, em không muốn đi nữa”, ngẩng đầu thấy anh vẫn đang ngủ, tiếng thở khe khẽ, cô nói tiếp: “Thực ra em rất sợ, em không dám tưởng tượng khi em bước ra ngoài sẽ như thế nào, có chút chờ mong, cũng có chút sợ hãi, nhưng quả thực em muổn ra ngoài xem thế nào, muốn rèn luyện để trưởng thành, quay về nói không chừng bản thân sẽ tốt hơn”.
Cô nhìn sang anh, có phần u oán: “Quả thực em muốn nói với anh, nhưng em không dám, đừng giận em nữa, có được không? Em sắp đi rồi!”.
Cô lại lắc đầu: “Chỉ hai ba năm thôi, em sẽ luôn giữ liên lạc với anh, em sẽ quay lại, thật sự sẽ quay lại mà, sao anh không tin tưởng em như thế chứ, giận dỗi lâu như vậy!”.
Túm ga giường anh, cô nói: “Là đàn ông, đừng có như vậy, đừng giận nữa mà!”.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, cô vội vàng bật dậy, quay đầu nhìn anh, xỏ giày, rồi mở cửa, ra về.
Đàm Thư Mặc nằm trên giường, nghe tiếng bước chân dần xa, mới từ từ ngồi dậy. ngoài cửa sổ, trời đã sâm sẩm tối, trong bát sứ men xanh đầu giường, hạt gạo trắng nõn non mềm, hương cháo vấn vít bên mũi, cơ hồ giọng nói trẻ con của cô chưa tản mản hết ra không khí. Anh chống người dậy, mỉm cười, ấn huyệt thái dương, tự nhủ mình làm hơi quá.
Thực ra lúc cô mở vung nồi trong bếp, anh đã tỉnh rồi, hơi buồn cười khi biết cô đang bận rộn. Lúc cô nói chuyện, anh cũng muốn mở mắt, những điều cô nói anh hiểu, anh là thầy giáo của cô bao nhiêu năm, tình hình học tập của cô thế nào, năng lực Tiếng Anh của cô ra sao, không ai rõ hơn anh.
Anh đã từng sống ở nước ngoài, những gian khổ, đắng cay ở bên ngoài, tuyệt đối không phải chỉ là lời nói suông. Hai chữ “du học” như một chiếc áo choàng hoa lệ, cởi bỏ ra mới phát hiện bên trong lúc nhúc những con bọ chét. Vừa nghĩ tới đây, anh đã không muốn cô đi nếm trải cái khổ này.
Được rồi, anh thừa nhận bản thân ích kỷ, không muốn buông tay, cũng không muốn nhún nhường, tha thứ cho sự giấu giếm của cô, nhưng thực chất là anh tức giận cái này, cô thực sự sợ anh đến vậy sao? Anh có chút thất vọng, vì sự không tin tưởng của cô.
Mấy ngày trước bận đi công tác, trở về lại gặp chuyện này, người cao ngạo như anh đương nhiên không thể chấp nhận được sự hèn yếu của bản thân, một mực vùi đầu vào công việc, nên mới sinh bệnh.
Ngồi thẳng dậy, đầu ngón tay chạm đến bát sứ men xanh, cảm giác ấm áp len lỏi vào lòng, anh nồi bên giường cong khóe miệng, trận tức giận này đã đủ, bệnh tiêu rồi, cơn giận cũng nên rút lui…
Những ngày sau đó, Đàm Thư Mặc chưa khỏi bệnh hẳn nhưng lại đi công tác. Triệu Thủy Quang bận đến quay mòng mòng, có rất nhiều hồ sơ, chứng từ cần làm. Cô không ở trường nữa, giường trong ký túc xá vẫn để đó, cô nói: Khi nào gần đi sẽ quay về ngủ một tối.
Trong trường, cô cũng bắt đầu trốn học. Ở đại học giúp nhau chút việc cũng là chuyện thường thấy. Bành Hiểu Hiểu phụ trách giúp Triệu Thủy Quang điểm danh, tên cách nhau nhiều như vậy, nên cũng dễ giúp.
Giáo viên đọc tên “Bành Hiểu Hiểu”, Bành Hiểu Hiểu nói: “Có ạ”.
Tên của Triệu Thủy Quang ở phía sau, Bành Hiểu Hiểu điểm danh xong lượt mình, bỏ tóc đang búi xuống, cởi áo khoác ngoài ra, đổi chỗ ngồi.
Cô giáo đọc: “Triệu Thủy Quang”.
Bành Hiểu Hiểu giơ tay: “Có ạ”.
Chuyện này cứ kết thúc như vậy.
Gặp giáo viên “hỏa nhãn kim tinh” là chuyện bất đắc dĩ. Năm nay có một vị, là quý bà môn Thống kê học, một trong “Tứ đại danh bổ”*của trường. Mỗi giờ học bắt buộc phải điểm danh, trong bốn lớp cứ phải chọn ra hai lớp điểm danh. Ba lần không đến lớp, khỏi cần thi.
* Là tên một bọ truyện tranh của họa sĩ Tư Đồ Kiếm Kiều, dựa trên bộ tiẻu thuyết võ hiệp cùng tên của Ôn Thụy An, kể về bốn bổ đầu (đóng vai trò bảo an trong xã hội Trung Hoa xưa) dưới thời nhà Tống. Họ là Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh và Lãnh Huyết. Bằng sức mạnh và tài trí siêu quần, bốn bổ đầu đẫ lập nhiều công trạng, giúp triều đình trừ gian diệt ác.
Người học Thống kê, trí nhớ đều tốt như vậy sao?
Mỗi lần điểm dnah một sinh viên, giảng viên này lại ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, nghiêm mặt nặng lời: “Trương Đào, Trương Đào, là em sao? Điểm danh thay người khác phải không, tôi mà tra ra được là cả hai đều bị trừ điểm đấy”.
Nam sinh còn có cách, giữa lớp này lớp khác thành lập nên tiểu đội tay nắm tay giúp đỡ lẫn nhau, ví dụ như Mã Minh lớp (1) Thương mại Quốc tế, Hoàng Triết lớp (2) Thương mại Quốc tế, Lâm Hiểu Phong lớp (3) Thương mại Quốc tế, Trần Hào lớp (4) Thương mại Quốc tế là một nhóm.
Giảng viên điểm danh “Mã Minh”, Hoàng Triết hô “có”, điểm danh “Hoàng Triết”, Lâm Hiểu Phong hô “có”. Sinh viên khoa Thương mại Quốc tế thông minh biết bao!
Tiếc là nữ sinh khoa Thương mại Quốc tế không có cái gan ấy, thế là, trong bộ môn của quý bà, Triệu Thủy Quang tiết nào tiết nấy đều có mặt đầy đủ.
Tiết Thống kê tuần này, mới lên lớn, Dương Dương đã sốt sắng, lén nói với Triệu Thủy Quang: “Tiêu đời rồi, điện thoại của tớ để ở phòng tự học rồi”.
Thời buổi này, bỏ quên đồ trong phòng tự học đồng nghĩa với việc quẳng đồ đi, chắc chắn một đi không trở lại.
Dương Dương một năm mất hai chiếc điện thoại, quả thực là không phải cô ấy muốn đổi, thật là bất đắc dĩ!
Triệu Thủy Quang thấy quý bà ở phía trước cho ví dụ tiêu biểu để điều tra, điều tra đến độ sắp ngất xỉu, nghe Dương Dương kêu lên vậy, liền nói: “Mau đi tìm đi chứ!”.
Triệu Thủy Quang thấy bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Dương Dương, bản thân cũng cảm thấy phiền đến độ không có chỗ trút bởi chuyện gần đây, bèn nói: “Tớ đi cùng cậu, chuồn ra từ cửa sau”.
Hứa Oánh chồm lại, thấp giọng: “Đợi lát nữa thừa lúc quý bà viết lên bảng thì các cậu chạy”.
Triệu Thủy Quang và Dương Dương nhích dần đến bên ngoài băng ghế, quý bà vừa quay người, Hứa Oánh thấp giọng: “Chạy!”.
Triệu Thủy Quang và Dương Dương trong lòng kích động, hệt như chạy năm mươi mét, khom lưng phi ra ngoài.
Đứng bên ngoài tòa giảng đường, hai người mới liếc nhìn nhau, bật cười sằng sặc.

Hành động xả thân quên mình của Triệu Thủy Quang rất đáng, Dương Dương đã tìm được điện thoại. Nhưng hai người vẫn phải quay về phòng học, hết tiết quý bà sẽ điểm danh.
Hai người khúm núm ở cửa, vừa nhìn thấy quý bà quay đầu viết lên bảng, vội vàng sải bước dài ngồi vào vị trí!
Đặt mông ngồi xuống còn chưa nóng ghế, quý bà đã “phịch” một tiếng, quẳng khăn lau bảng, lớn tiếng nói: “Các cô các cậu nhìn lại mình xem, thế này còn gọi là lên lớp nữa hả, mấy cậu nam sinh kia, vắt chân lên bàn rồi kia kìa!”.
Ánh mắt nghiêm nghị liếc về hướng Triệu Thủy Quang: “Vừa rồi có phải có người học được nửa tiết thì chạy ra ngoài không, đứng dậy, đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy”.
Dương Dương nhìn Triệu Thủy Quang, hai người cuối cùng cũng đứng lên.
Quý bà nhìn thấy có người đứng lên thì rất hài lòng, gõ phấn trên bục giảng: “Đúng thật là coi cái lớp học này là quán trà rồi, sinh viên các cô các cậu bây giờ không chịu học hành, không thèm đến lớp, đến rồi còn chạy đi, thế này còn gọi gì là đến trường, là đi học nữa!”.
Dương Dương có chút tủi thân, nói: “Thưa cô, em bỏ quên điện thoại nên đi lấy ạ”.
Quý bà ngay lập tức quát lớn: “Tôi không hỏi cô, dù sao các cô các cậu làm gì cũng đều có lý do! Có sai cũng không chịu thừa nhận!”.
Triệu Thủy Quang vốn không muốn nói, như mọi khi, nịnh nọt ra vẻ ngoan ngoãn cô rất biết cach, nhưng hôm nay, xin lỗi, tâm trạng cô đang không được tốt, gần đây không dễ chịu chút nào.
Không biết từ bao giờ, cô bắt đầu chán ghét việc chỉ nói những lời ngon ngọt.
Triệu Thủy Quang ngước mắt, liếc thấy khuôn mặt Dương Dương đỏ bừng, ầng ậng nước mắt. Triệu Thủy Quang biết, Dương Dương thường ngày thoải mái, thực ra rất để tâm đến lời nói của người khác. Triệu Thủy Quang là người biết thực tình, khó tránh khỏi bất bình thay Dương Dương, nhìn tình cảnh trước mắt, cô càng thêm buồn bã.
Triệu Thủy Quang cất giọng nói: “Thưa cô, em cho rằng đến trường, đi học, đều là quá trình để con người ta trở nên dũng cảm hơn. Bởi vì biết sự vô tri của bản thân nên mới đi học. Sau khi học, mới phát hiện ra sự bé nhỏ của bản thân. Quá trình học tập là để bản thân trở nên can đảm với tương lai hơn”, đột nhiên nhớ đến ai đó, cô bỗng chậm rãi nói: “Trước kia, một người thầy của em đã từng nói: Song song với việc tuổi đời mỗi lúc một lớn thêm, thứ biến mất đầu tiên chính là lòng dũng cảm, đừng sợ phạm sai lầm, bất luận gặp chuyện gì cũng phải ưỡn ngực tiến về phía trước, không được sợ hãi!”.
Trong phòng học rộng lớn, dưới bao nhiêu cặp mắt, cô bất chợt quay trở về tháng ngày đã rất xa, nhớ đến ánh mắt trong veo của người kia.
Lưng thẳng tắp! Bóng hình ấy luôn ngụ ở đáy lòng, trong chớp mát, đã tựa như một đời một kiếp.
Người yêu dấu, thì ra thời gian trôi qua lâu như vậy rồi!
Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nhìn giảng viên đang nhíu mày, mới cảm thấy những lời bản thân nói có hơi quá. Dù sao thì cô không phải là người thích phá rối, làm học trò ngoan quen rồi, cô có chút ngại ngùng, cảm thấy có lỗi với giảng viên, ngẫm nghĩ rồi nói: “Thưa cô, em xin lỗi, trước khi rời đi chúng em nên xin cô, nhưng tình hình khá gấp gáp. Những lời em nói vừa rồi không có ý gì khác, chỉ hi vọng cô hiểu, những lời chúng em nói là thật, chúng em không thêu dệt lý do!”.
Quý bà “khụ” một tiếng, nhìn Triệu Thủy Quang, nói: “Các em ngồi xuống, tôi không muốn làm lỡ thời gian lên lớp”.
Cuối giờ điểm danh, đến tên Triệu Thủy Quang, quý bà ngẩng đầu nhìn. Triệu Thủy Quang có nỗi khổ không nói nên lời, Thống kê học này xong đời rồi!
Thứ Sáu, Triệu Thủy Quang gọi điện hẹn đến chỗ Chủ nhiệm khoa lấy thư giới thiệu. Chủ nhiệm khoa nói hôm nay phải họp, khá bận, sau khi viết xong, bảo Triệu Thủy Quang ba giờ đến phòng Giáo vụ lấy, đúng lúc cuộc họp kết thúc.
Triệu Thủy Quang nghĩ, mấy vị lãnh đạo này thật “có năng suất”. Cô khoác cặp sách to đùng, theo thời gian đã hẹn nghiêng ngả bước đi. Đến nơi, cuộc họp chưa kết thúc, cũng đúng, không thể để lãnh đạo đợi được, cô đến ghế bên hành lang chỗ cửa ngồi xuống.
Không ngừng có tiếng nói truyền ra ngoài, không phải Triệu Thủy Quang cố ý nghe lén, quả thực hành lang quá mức yên tĩnh, cũng chỉ nghe thấy mấy tiếng nói này. Thực ra, nội dung không có gì hay ho cả, Triệu Thủy Quang sắp gục đầu đến ngực, bất chợt nghe thấy Chủ nhiệm khoa nói: “Thầy Đàm, lần này đi công tấc vất vả cho thầy rồi, quay về còn phải trợ giúp việc trao đổi sinh viên nữa”.
Triệu Thủy Quang bỗng nhiên cả kinh, tim như thể ngừng đập, mồ hôi túa ra không ngừng.
Cô muốn nghe, nhưng lại sợ, trường học này có thầy Đàm nào khác sao?
Quả nhiên là giọng nói ấy, nhẹ nhàng, lại hơi khàn khàn: “Đây là điều tôi nên làm, về việc trao đổi, Chủ nhiệm Vương, tôi muốn rút khỏi danh sách này”.
Triệu Thủy Quang nghe thấy giọng anh, không dám thở mạnh, sợ một cái hít thở cũng sẽ không nghe thấy nữa.
Nghe xong chuyện này, cô cảm thấy đầu óc ong ong. Đối với chuyện công việc, trước giờ anh luôn chặn chẽ cẩn thận. Lần này anh đã hạ quyết tâm, quả thực không còn liên quan gì đến cô nữa.
Những lời sau đó, cô không nghe nữa, cũng chẳng có tâm tư để nghe, chỉ yên lặng ngồi đó, cơ thể hệt như thời tiết dạo gần đây, lúc lạnh lúc nóng.
Một lát sau, cửa vang lên tiếng “cạch”, Triệu Thủy Quang giật mình, đoán chừng cuộc họp đã tan. Cô chẳng nghĩ ngợi gì, cuống cuồng nép vào góc ngoặt cầu thang, thư tiến cử cũng không cầm nữa, vô cùng căng thẳng. Lúc này, cô mới nhìn thấy mấy giảng viên lần lượt đi ra, vừa trò chuyện vừa đứng trước cửa thang máy. Cô ngóng trông một hồi lâu cũng không thấy Đàm Thư Mặc đâu.
Đang cảm thấy kỳ lạ thì trông thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Đàm Thư Mặc, chỉ một cái nhìn thôi, đã khiến tim cô đập tình thịch.
Là giọng của Chủ nhiệm khoa: “Cô Chu bao giờ thì nghỉ hưu vậy?”.
Giọng của quý bà Thống kê học: “Sắp rồi, sang năm, về nhà chơi với cháu thôi, sinh viên bây giờ thật không dễ dạy, tiết học của khoa Thương mại Quốc tế hôm qua còn có nữ sinh tranh cãi với tôi, nói gì mà đi học là để con người không còn sợ hãi, cái gì mà có thầy giáo nói với con bé: Con người trưởng thành thì dũng khí cũng không còn! Chuyện gì thế này, sinh viên giờ ngày càng ghê gớm!”.
Triệu Thủy Quang nghe thấy thế liền run lẩy bẩy!
Người già thường hay oán trách, Chủ nhiệm khoa xen vào: “Haizz, Tiểu Đàm, có phải cô bạn gái nhỏ của cậu cũng là sinh viên Thương mại Quốc tế không?”.
Tim Triệu Thủy Quang bỗng chốc nẩy lên một cái, không nghe thấy giọng của anh, cô có hơi sốt sắng.
Một lúc lâu sau, giọng của người ấy truyền tới: “Vâng, đó là bạn gái của tôi, vóc người thấp, tên là Triệu Thủy Quang”.
Triệu Thủy Quang tựa vào bức tường lạnh như băng, căng thẳng đến độ tay nắm thành nắm đấm, không dám thở mạnh.
Bên kia, bầu không khí hình như có phần gượng gạo, Chủ nhiệm khoa cười ha hả nói: “Trùng hợp vậy, cô Chu, mau để Tiểu Đàm nhận lỗi với bà”.
Quý bà vội nói: “Không cần vậy đâu”.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe giọng của Đàm Thư Mặcvẫn từ tốn như thường ngày nhưng ẩn chứa sự quyết đoán: “Cô Chu, tôi tin cô ấy không có ác ý gì”, lời nói khách sáo nhưng nghe kỹ lại lộ ra sự kiên định: “Nếu tôi giúp cô ấy nhận lỗi, chính là thừa nhận cô ấy đã sai. Tôi tôn trọng moị việc cô ấy làm, mỗi câu cô ấy nói. Nếu tôi nhận lỗi thì đây là cái sai của tôi”.
Vô cùng yên lặng, chỉ nghe thấy vài tiếng bước chân, giọng nói của anh lại một lần nữa vang lên: “Thật ngại quá, thầy giáo cấp ba mà cô ấy nói, tôi nghĩ, chính là tôi”.
Dừng một lát, anh nói tiếp: “Thưa cô giáo Chu, đối với giáo viên, học sinh có thể là ký ức nhất thời, nhưng đối với học sinh, giáo viên lại là hồi ức cả một đời”.
Lúc Triệu Thủy Quang nghe anh nói: “Tôi tôn trọng mọi việc cô ấy làm, mọi lời cô ấy nói”, trong lòng cô đã ngập tràn chua xót. Nghe anh nói thế, nước mắt cô bỗng nhiên trào ra, khóe miệng mặn chát.
Bất luận đi tới đâu, Triệu Thủy Quang cũng sẽ không bao giờ gặp được Đàm Thư Mặc thứ hai!
Người ấy nói: “Mọi người cứ đi thong thả, tôi xuống cầu thang bộ trước”.
Bước chân càng lúc càng đến gần, Triệu Thủy Quang giật mình, vội đưa tay quệt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.
Còn chưa né đi được,cửa cầu thang bộ đã mở, cô đành quay người, mang theo gương mặt nhếch nhác vô cùng thảm hại.
Thấy ánh mắt có phần kinh ngạc nhưng khuôn mặt vẫn anh tuấn như xưa của anh, cô không khỏi mỉm cười: “Em chào thầy Đàm ạ”.
Đã bao nhiêu lần, cô chào anh như vậy? Những ngày tháng thế này hình như không nhiều, có thể đây chính là lần cuối cùng. Cô cố gắng mỉm cười, chán nản khi để anh nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của bản thân.
Đàm Thư Mặc tựa vào cửa, mặt không đổi sắc, đột nhiên ngón tay thon dài lạnh băng đưa ra, áp lên mặt cô, lên những giọt nước mắt còn vương, mím môi hỏi: “Triệu Thủy Quang, em đang làm cái gì vậy?”.
Anh không hỏi “Triệu Thủy Quang, em khóc cái gì”, mà hỏi “Em làm cái gì vậy”, giống như đang đối diện với một cô bé gây rối vô cớ vậy.
Triệu Thủy Quang nhìn anh, không chớp mắt, vô cùng cố chấp: “Thầy Đàm, em không đi nữa”.
Cô kéo lấy mép áo khoác của anh, nói: “Em không đi nữa, có được không?”.
Vào lúc anh đưa tay ra, vào lúc nghe thấy những lời anh bảo vệ cô, vào những ngày tháng tâm phiền ý loạn, hay vào lúc nấu cháo cho anh, cô đã nghĩ mình sẽ không đi nữa, nhưng tất thảy mọi chuyện đều đang được triển khai rồi. mẹ cô bắt đầu bận rộn giúp cô chuẩn bị đồ đạ cần dùng sau khi ra nước ngoài. Cô không dám có ý nghĩ này, cô sợ bản thân khiến quá nhiều người thất vọng, dù sao thì nói một đằng làm một nẻo không phải là phong cách của cô.
Nhưng hôm nay gặp lại anh, tất thảy mọi kiên trì của cô đều trở nên nực cười.
Phong cảnh trên đường có tươi đẹp đến đâu, nếu không có anh đồng hành, còn gọi gì là phong cảnh, sao có thể thành cuộc đời?
Năm ấy Hi Vọng đi, cô không níu kéo, nghĩ lại, đây là báo ứng, hôm nay đổi lại là cô, đời người quả đúng là nực cười.
Lần này đổi lại là cô hỏi: “Có được không?”.
Đàm Thư Mặc nhìn đôi mắt được nước mắt gột sạch đến sáng rỡ của cô, nói: “Triệu Thủy Quang, em đã nghe câu ngạn ngữ ‘Over he hill’ chưa? Ý nói đã đi qua đỉnh cao của cuộc đời. về sau, anh có bình tĩnh suy nghĩ những điều em nói, anh hiểu ý em, hiện giờ em đang đứng ở thời khắc leo núi, đợi khi độ tuổi đẹp đẽ nhất trong cuộc đời em qua đi, người trẻ tuổi hơn em sẽ leo đến trước mặt em, thậm chí là cao hơn em, vượt qua em một cách dễ dàng. Lúc này, em sẽ nhìn người ta trèo lên trên. Cuộc đời con người là từng giai đoạn như một xâu chuỗi nối tiếp, bỏ lỡ thời gian tươi đẹp nhất, sẽ không còn nữa! thời gian của người phụ nữ cũng là như vậy”.
Triệu Thủy Quang sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Ý của anh là để em đi sao?”.
Cô không hiểu, anh muốn cô đừng đi, cô không nói, hiện giờ cô nói, anh lại muốn cô đi.
Đàm Thư Mặc thu lại bàn tay bịn rịn quyến luyến, thọc vào túi quần, nghiêng mặt đi, không nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô.
Triệu Thủy Quang sốt ruột, đưa tay kéo lấy cổ của anh, nói: “Em ở lại cũng vậy, ra nước ngoài cũng không đảm bảo sẽ tốt hơn, đúng vậy không!”, nhưng lại phát hiện cổ tay anh rất nóng.
Lập tức thu tay lại, vén tóc anh lên, sờ trán anh, rất nóng, cô lất làm kinh ngạc: “Có phải anh vẫn đang sốt không?”.
Anh kéo tay cô xuống, giữ chặt trong lòng bàn tay mình, hơi nóng truyền đến người cô, đôi đồng tử đen láy có thần không hề giống người bệnh.
Anh nói: “Không cần lo lắng, anh bị cảm cúm. Triệu Thủy Quang, em phải biết rằng, ra nước ngoài không phải là trốn chạy. Nếu theo như em nói em muốn tự lập, điều này phải trả giá. Lấy chuyện ngày hôm nay ra làm ví dụ, cảm cúm, sốt, không ai hay biết, không ai quan tâm đến em, em phải tự đi mua thuốc, gắng gượng đến lớp học. Ngày tháng như vậy em phải suy nghĩ kỹ”. đây đều là quá khứ anh từng trải nghiệm, anh hiểu, hi vọng cô cũng có thể hiểu rõ khi lựa chọn cho mình tương lai như vậy.
Triệu Thủy Quang không cử động, nhìn đôi mắt phát sáng khác lạ của anh, biết những điều anh nói có lẽ đều là những chuyện đã xảy ra với anh, những chuyện cô chưa từng nghe anh nhắc đến. Lúc ở cùng anh, cô cảm thấy có anh, dù trời sụp xuống cô cũng không sợ, lại chưa từng nghĩ, anh cũng có quá khứ như vậy.
Đàm Thư Mặc buông tay cô ra, tay cuộn thành nắm đấm đấm vào lan can, khiến Triệu Thủy Quang hốt hoảng.
Có thể là do sốt, mặt hơi đỏ, hơi thở có phần gấp gáp, vòm ngực nhấp nhô, anh nói: “Triệu Thủy Quang, anh không chỉ là thầy giáo của em, đừng ép anh nói những lời này nữa”.
Có trời biết, anh hi vọng biết bao cô sẽ ở lại. Nói những lời này, đến ngay cả bản thân anh cũng không tin mình là người cao thượng đến thế.
Đàm Thư Mặc phát cáu với bản thân, nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không thoát ra được, nói: “Anh không cao thượng như thế, anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường, rất muốn giữ em bên mình, cả đời như vậy là được rồi, nhưng có một việc còn quan trọng hơn”.
Dừng một lát, anh than nhẹ: “Đó chính là anh hi vọng em có thể hạnh phúc!”.
Giọng anh trầm thấp đầy dịu dàng, tựa hồ như đang được nhìn thấy hạnh phúc của cô, bỗng chốc cô lại không kìm được nước mắt.
Anh thu tay lại, từ từ đi ra ngoài, mở rộng cửa, nói: “Triệu Thủy Quang, nếu em đã muốn tự đi rèn luyện, anh cho em thời hạn hai năm, điều kiện tiên quyết là, bắt đầu từ bây giờ, em không được gọi điện khóc lóc kể lể với nah, không được chạy tìm anh, đừng liên lạc với anh, phải biết cách tự lập. Sau hai năm, điện thoại của anh không đổi số, chỗ ở không đổi, anh vẫn sẽ ở đây, khi nào trở về hãy nói cho anh biết, lần này đã có thể trở nên tốt đẹp hơn để đứng bên cạnh anh hay chưa”.
Thật lòng anh quyến luyến cô, thật lòng không thể buông tay, thôi được hai năm thì hai năm, Đàm Thư Mặc đến lúc đó mới ba mươi hai tuổi, hai năm đã qua, không khó khăn gì thêm hai năm nữa.
Triệu Thủy Quang hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Đàm Thư Mặc nói thế, vậy cô khóc há chẳng phải là công cốc rồi sao, mấy ngày vừa rồi cô đau lòng là công cốc rồi sao!
Đàm Thư Mặc quay đầu, nhìn cô ngẩn người đứng đó, tâm tình vô cùng tốt, ai bảo cô bé này trước đó không khiến anh bớt lo. Cong khóe môi, vô cùng gợi cảm, anh nói: “Triệu Thủy Quang, đàn ông càng lớn tuổi giá trị thị trường càng cao, nếu em không yên tâm thì mau chóng tốt nghiệp đi. Năm đó, thầy Đàm của em đã tốt nghiệp trước thời hạn với Danh dự hạng Nhất đấy, đừng nói với anh là em không làm được?”.
Nước mắt đã cạn, Triệu Thủy Quang cũng không để ý, chỉ nhìn anh tựa vào đó, khóe mắt nhướng lên đầy tà khí nhưng lại hấp háy niềm vui. Đây mới là Đàm Thư Mặc đã lâu không gặp của cô.
Triệu Thủy Quang vẫn là Triệu Thủy Quang, vẫn tiếp tục bị mắc câu mà thôi!
Trong cuộc sống có những lúc cảm thấy quyết định hiện giờ là đúng, nhưng tương lại không nhất đinh là đúng, đôi khi thấy quyết định hiện giờ không đúng, song tương lai chưa chắc đã là không đúng. Thế nên, đừng nghĩ ngợi nhiều như thế, hãy luôn lạc quan, mỉm cười bước tiếp! Ai nói tương lai không có gì tốt đẹp đang chờ bạn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.