Hoài Thu biết nên làm thế nào.
Cậu từ nhỏ đã nghèo túng, trải qua biết bao nhiêu khổ sở.
Hoài Thu không nhớ rõ mẹ của mình, cậu chỉ biết mẹ mình là một người phụ nữ rất đáng thương, sinh mình ra, lại không có tiền để nuôi, đành phải tùy tiện ném cậu ở trước cửa nhà người nào đó.
Gia đình kia thu nhận cậu, nhưng lại coi cậu như gia súc mà nuôi. Hoài Thu ngày ngày đều ăn không đủ no, có một đống chuyện phải làm, bà chủ trong nhà lúc nào câu đầu tiên cũng nói với cậu là: ta cho ngươi bát cơm, ngươi phải nhớ kỹ mà báo đáp ân tình của ta đối với ngươi.
Ân tình như cả đời cũng báo đáp không hết.
Hoài Thu đói đến choáng đầu hoa mắt, trong ngõ nhỏ ngồi ở trước cửa nhà người ta mà nghỉ ngơi, trở về còn có một đống chuyện lớn nhỏ phải làm, chẳng bằng bây giờ trốn đi một chút.
Cửa đối diện mở, có một nữ nhân nhô đầu ra, nàng nhìn một hồi, rồi quay người trở về, lúc quay lại trong tay bưng một chén cơm nhỏ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hoài Thu được ăn cơm mà không cần phải báo đáp thứ gì.
Đêm khuya, Hoài Thu lén lút đi ra ngoài tìm nữ nhân kia.
Cửa rộng mở, Hoài Thu lặng lẽ chui vào, xuyên qua khe cửa, cậu nhìn thấy hai chân của nữ nhân đó mở lớn, còn có một nam nhân đang ở giữa hai chân nàng chuyển động.
Sau khi nam nhân kia đi, Hoài Thu ở bên ngoài do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi vào.
Lúc cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-vung-trom/4603613/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.