Sau một khoảng thời gian không biết bao lâu, Đỗ Tẫn Thâm khẽ nói: "Tôi đi rửa tay." Trình Huyễn Chu không nói gì cho đến khi Đỗ Tẫn Thâm thực sự đi "rửa tay", y vẫn đứng đó. Một lúc sau, mọi người lần lượt đến nơi. Vì buổi tối mọi người không có thời gian ăn uống, nên đến thời điểm này bọn họ đều đã rất đói. Trong chiếc bàn ăn dài, Trình Huyễn Chu và Đỗ Tẫn Thâm bị mọi người vây quanh cuối cùng cũng ngồi xuống cạnh nhau. Trong lúc nhất thời, mọi người ngoài việc ăn ngấu nghiến thì cũng chỉ là ăn uống linh đình. Lúc người bên cạnh gắp đồ ăn đã vô tình va vào chiếc nĩa của Đỗ Tẫn Thâm, lát sau Trình Huyễn Chu nhận ra rằng Đỗ Tẫn Thâm không bao giờ sử dụng chiếc nĩa bạc đó nữa. Y đưa bộ đồ ăn của mình cho Đỗ Tẫn Thâm, sau đó lấy đi chiếc nĩa đã bị người khác chạm vào của hắn. Sau khi Đỗ Tẫn Thâm ngồi vào bàn ăn, hắn không liếc nhìn Trình Huyễn Chu một lần nào cho đến tận bây giờ, ánh mắt âm u và sâu thẳm của hắn cuối cùng cũng nhìn về phía y. Trình Huyễn Chu không chút do dự cắm cái nĩa vào miếng bít tết trước mặt, mở miệng nói bằng khẩu hình: "Không có gì đâu." Mùi vị thức ăn ổn, nhưng nêm nhiều muối nên khá mặn. Vào cuối bữa ăn, Trình Huyễn Chu cầm lấy ly pha lê nhấp một ngụm nước, sau khi uống xong y mới phát hiện ra mình đã vô tình lấy nhầm ly của Đỗ Tẫn Thâm. Hai bọn họ ngồi ở gần nhau, hai chiếc ly có kích thước tương tự cũng được đặt sát nhau. Vừa rồi y không để ý tới nên lúc này mới nhận ra môi mình đang phủ lên nơi Đỗ Tẫn Thâm vừa chạm qua, vậy mà Đỗ Tẫn Thâm nhìn thấy lại không lộ ra cảm xúc gì. Trình Huyễn Chu khựng lại, không biết vì sao nhịp tim đột nhiên trở nên hỗn loạn. Ly pha lê trong tay y in rõ hai dấu môi chồng lên nhau, tựa như hai người đang trao cho nhau một nụ hôn có thể bị ai đó phát hiện bất cứ lúc nào. Nhưng rõ ràng trước đây họ cũng thường xuyên dùng chung một chiếc ly kia mà, đây chỉ là một thói nhỏ trong rất nhiều thói quen sinh hoạt chung của họ. Có thể là do bác gái Hạ Vãn Quyên thích sạch sẽ, nên từ nhỏ Đỗ Tẫn Thâm rất khỏe mạnh nhưng mặt khác hắn cũng mắc chứng nghiện sạch sẽ nhẹ. Các triệu chứng không quá nghiêm trọng và khó phát hiện. Biểu hiện cụ thể là kể từ khi Đỗ Tẫn Thâm mười mấy tuổi, hắn đã có ý thức tự giác nên không còn cho người hầu ở nhà tùy ý đụng vào người nữa. Khi đó, Trình Huyễn Chu cảm thấy Đỗ Tẫn Thâm rất kỳ lạ. Bản thân y không có mắc chứng sạch sẽ, hơn nữa Đỗ Tẫn Thâm rõ ràng không muốn tiếp xúc thân thể với người khác nhưng tại sao vẫn luôn kêu gào muốn Trình Huyễn Chu tắm chung với mình chứ. Trình Huyễn Chu nhỏ bé hỏi hắn tại sao, Đỗ Tẫn Thâm nhỏ bé lại trả lời như thể đây là một điều tất nhiên bởi vì chúng ta có mối quan hệ thân thiết. Trình Huyễn Chu hơi lơ đễnh khi nghĩ đến điều này. Y tự hỏi liệu mình có bị ảo tưởng không. Đỗ Tẫn Thâm không thích tiếp xúc quá gần với mọi người nhưng y lại không nằm trong phạm vi đó, điều này gần như đã vượt quá phạm vi nhận thức của Trình Huyễn Chu. Sao hắn có thể "cương" với cậu được nhỉ? Y suy nghĩ hồi lâu nhưng dù có nghĩ hàng trăm lần cũng không hiểu được, đành phải tự trách tâm trạng của bản thân thất thường mà tục ngữ hay nói là bị điên rồi. Trình Huyễn Chu không có chỗ trút bỏ nỗi lòng, đành phải chửi bới trong lòng. Bác sĩ Trần thực sự là một tên lang băm. Tốn công đến chỗ của bác sĩ Trần nhưng bệnh tình không thấy cải thiện mà ngày càng nặng hơn. Biệt thự này chuyên dùng cho sinh viên đại học tổ chức các hoạt động giao lưu khác nhau, bên trong còn có hẳn một phòng karaoke. Màn hình LCD khổng lồ được gắn trên tường với một số micrô, một chiếc ghế sofa dài bằng da màu đen, một máy tính bảng đặt bài hát nằm trên chiếc bàn nhỏ, nhiều hiệu ứng âm thanh với thiết bị ánh sáng được trang bị rất đầy đủ. Sau khi dọn dẹp bát đĩa xong đã có tiếng người than thở, Trình Huyễn Chu ngại ồn ào nhưng không may lại bị mấy đồng nghiệp nhiệt tình lôi vào phòng karaoke. Y bị đẩy lên sân khấu, ai đó đã đưa cho y một cây đàn cũ. Đó là một loại nhạc cụ dành cho những khách hàng đến chơi, ngoài ra bên cạnh còn có những chiếc trống Jazz với các kích cỡ khác nhau. Trình Huyễn Chu vừa sờ vào đã biết ngay cây đàn này được sản xuất rất sơ sài, trên đó còn có một lớp bụi mỏng nên chắc có lẽ chỉ dùng để trang trí. Y cụp mắt xuống rồi ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, chợt nghĩ đến điều gì đó mà trái tim rung động, y nhẹ nhàng đưa ngón tay lên điều chỉnh dây đàn guitar. Y không yêu cầu bất kỳ nhạc đệm nào, lúc hát cũng rất ngẫu hứng và không nghiêm túc, giống như một kẻ lang thang không có nơi nào để đi đang ngâm nga bài hát trên con hẻm vắng người vào nửa đêm. Giọng nói của Trình Huyễn Chu vốn lạnh lùng và người ta thường cảm thấy y rất khác thường, nhưng lúc này trong giọng hát hơi trầm buồn lại ẩn chứa một nỗi thâm tình khó tả. Tôi đã yêu vì sao mai buổi rạng sáng Khi nhìn thấy em, tôi luôn choáng váng Cho đến lúc chạng vạng chợt tắt Giấc mơ hão huyền chấm dứt Tôi sẽ ra đi vào giây phút ấy. Ánh sáng nhấp nháy chiếu vào trên người Alpha quá đỗi điển trai, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách trong veo của y lại rất vô hồn. Mọi người hét lên thích thú. Cả khuôn mặt của Hàn Đình Đình ửng hồng rồi biến thành màu đỏ bừng, cô nắm lấy người bên cạnh và lắc lư liên tục. "Đáng giá, đáng giá. Tôi học đại học bốn năm mới nghe thấy sếp hát đó." "Ai da, hôm nay đúng là một ngày tốt lành. Nếu tôi biết có một phúc lợi bất ngờ như vậy, tôi nên gọi thêm mấy chị em nữa tới..." "Cậu quay video rồi đăng lên đi. Chắc chắn những người không đến sẽ hối hận lắm luôn." "Trời đất, cũng có lý!" "Thế có quay video không đây? Nhanh lên..." Hàn Đình Đình vội vàng lục tìm điện thoại của mình. "Sếp ơi, bài này hay quá, mà không có trên mạng sao?" "Em cũng muốn hỏi bài hát này tên là gì vậy?" Trình Huyễn Chu chậm rãi đàn xong rồi mới trả lời, "Tôi tự viết." Y nói, "Không có tên." Đám đông ồn ào đang bàn tán xôn xao, mà Đỗ Tẫn Thâm yên lặng ngồi ở phía dưới từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào bóng dáng gầy gò cô đơn của Trình Huyễn Chu. Trong trí nhớ của hắn, chàng trai 18 tuổi cầm cây đàn guitar ngồi hát trên bãi cỏ dường như đã biến mất lại dường như vẫn còn đó. Lúc còn học ở trường cấp ba, Đỗ Tẫn Thâm và Đỗ Tẫn Thâm bắt gặp một cửa hàng bán nhạc cụ trên đường đi học về. Hai cậu nhóc đôi khi ngại ngồi xe của gia đình nên cứ thế đi bộ về, mỗi lần Trình Huyễn Chu đi ngang qua cửa hàng đều liếc mắt nhìn về phía một dãy đàn guitar. Đỗ Tẫn Thâm biết Trình Huyễn Chu cảm thấy xấu hổ khi xài tiền tiêu vặt của ba mẹ hắn, do đó Đỗ Tẫn Thâm tranh thủ một lần mình về muộn để đi mua cây đàn cho Trình Huyễn Chu một bất ngờ. Hắn không biết phân biệt tốt xấu, vừa bước vào cửa đã yêu cầu ông chủ lấy ra chiếc đàn đắt nhất trong cửa hàng. Hôm sau Trình Huyễn Chu nhìn thấy cái vật to lớn nằm trong góc không những không vui mà còn khó hiểu hỏi: "Đỗ Tẫn Thâm, anh đang làm gì vậy?" Đỗ Tẫn Thâm vẫn đang suy nghĩ xem nên đưa nó cho Trình Huyễn Chu thế nào mới hợp lý, hắn bỗng nghe thấy y nói thêm: "Anh thích cô gái nào đó nên muốn tặng cho người ta sao?" Đỗ Tẫn Thâm nghẹn ngào, lập tức phản bác: "… Không." "Mua chơi cho vui thôi." Lời nói của hắn đầy sơ hở, "Đợi anh học xong sẽ đàn cho em nghe nha." Kết quả trình độ của Đỗ Tẫn Thâm chỉ dừng lại ở bài hát chúc mừng sinh nhật, thế nhưng Trình Huyễn Chu vẫn học đàn rất chăm chỉ. Đỗ Thành mừng rỡ còn nghĩ chuyện này khá tốt nên đi tìm giáo viên dạy Trình Huyễn Chu. Tuy nhiên, học không bao lâu thì đầu ngón tay trắng nõn của y đã xuất hiện nhiều vết đỏ. Dây đàn quá cứng nên nếu ấn lâu chắc chắn sẽ làm đau tay y, Đỗ Tẫn Thâm lại bắt đầu cảm thấy bực mình và hối hận vì đã khiến y chịu khổ. Đỗ Tẫn Thâm nói: "Đừng đánh đàn nữa." Trình Huyễn Chu khó hiểu nhìn hắn: "Tại sao chứ?" "Tay em không đau sao?" Đỗ Tẫn Thâm cẩn thận cầm tay bôi thuốc cho y. Trình Huyễn Chu "A" một tiếng, y suy nghĩ rồi mới nói: "Nhưng hình như em thích nó mất rồi." Cho dù y thích chơi guitar hay thích đau đớn, Đỗ Tẫn Thâm không nghĩ kỹ càng đã mặc định rằng y thích theo vế trước. Nếu Trình Huyễn Chu đã quyết tâm muốn học, Đỗ Tẫn Thâm cũng không thể khuyên can nổi. Vì vậy thỉnh thoảng khi cả hai có những ngày cuối tuần rảnh rỗi, hai người sẽ ở trong khu vườn trồng đầy rau dưa, Trình Huyễn Chu tập đàn còn Đỗ Tẫn Thâm ngồi trên xích đu lắng nghe. Trình Huyễn Chu vốn có ngoại hình thu hút, y mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị ngồi trong ánh nắng chiều rực rỡ vẫn trông rất sạch sẽ và lộng lẫy. Lúc đấy, Đỗ Tẫn Thâm còn nghĩ rằng trên đời này sẽ không có ai không yêu y. Trong thời gian hắn đi vắng, y đã trải qua những gì mà lại trở thành một người xơ xác như bây giờ? Hắn không có tư cách chất vấn vì hắn là người đã buông tay trước, cho nên Trình Huyễn Chu sẽ không bao giờ hát cho hắn nghe nữa, hắn càng không biết đến chuyện Trình Huyễn Chu đã tự sáng tác bài hát. Không hiểu vì sao Đỗ Tẫn Thâm lại nhớ tới ngày đó ở Bạch Dạ Thành, hắn tận mắt nhìn Trình Huyễn Chu hôn đắm đuối người khác trước quán bar. Y vô cùng xinh đẹp dưới bầu trời đầy sao lấp lánh và ánh đèn rực rỡ, vẻ đẹp nao lòng hơn cả chục lần tác phẩm nghệ thuật quý giá nhất mà hắn từng thấy trong đời. Trong bức tranh đẹp ấy, vẻ mặt của Trình Huyễn Chu lại ẩn chứa sự cô đơn giống hệt hiện tại. Như thể đã bị tan nát. Có trời mới biết vào lúc này Đỗ Tẫn Thâm lại một lần hoặc vô số lần nữa xuất hiện một ý nghĩ dữ dội đến mức chính hắn cũng sợ hãi. Nếu người trong mắt Trình Huyễn Chu, nếu người khiến y lộ ra vẻ mặt này, nếu người khiến y tan nát là hắn thì tốt biết mấy. Mặt khác, hắn biết mình cũng chẳng đành lòng làm thế. Khi còn nhỏ hắn yêu thích ký họa và tranh sơn dầu, thỉnh thoảng sưu tầm các tác phẩm điêu khắc thu nhỏ. Các món đồ sưu tầm dù quý giá hoặc độc đáo đến đâu rồi cũng sẽ bị những món đồ vừa đẹp vừa hiếm hơn thay thế, nhưng Trình Huyễn Chu thì chỉ có một. Nếu bị vỡ sẽ không có cái mới. Hắn biết rõ ràng. Hắn không nhịn được muốn chiếm đoạt y cho riêng mình, từ trong ra ngoài, tàn nhẫn hủy hoại hết lần này đến lần khác. Đỗ Tẫn Thâm nhận ra tà niệm trong cơ thể đang bành trướng một cách mất kiểm soát, hắn hít sâu một hơi khó khăn lắm mới đè nén được ý nghĩ muốn kéo Trình Huyễn Chu đang hát tình ca xuống sân khấu. Đó là em trai của hắn, một nửa của gia đình hắn, sao hắn có thể, sao hắn có thể có những suy nghĩ như vậy về y. Không, không nên. Sau đó, mọi người đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Cho đến tận hai ba giờ sáng, mọi người rốt cuộc mới nằm la liệt trên giường và ghế sô pha xung quanh, có người uống quá chén đến mức trực tiếp ngã xuống đất rồi ngủ thiếp đi mà không sợ bị dơ, toàn bộ cảnh tượng trông vô cùng ăn chơi sa đọa. Có quá nhiều người nhưng chỉ có vài chiếc giường, vì vậy mọi người ghép bốn hoặc năm chiếc giường lại với nhau thành một chiếc giường lớn để nhiều người có thể ngủ chung. Trình Huyễn Chu nhắm mắt lại khi gục xuống giường, ý thức cũng dần trở nên mông lung. Phần giường bên cạnh bị ai đó nằm xuống, y biết rằng Đỗ Tẫn Thâm đang nằm bên cạnh mình. Họ đang ở rất gần nhưng Đỗ Tẫn Thâm vẫn giữ khoảng cách nhất định với y, thậm chí hắn còn phải kiềm nén ý muốn chạm vào Trình Huyễn Chu. Trình Huyễn Chu lăn lộn, y đã rất buồn ngủ rồi nhưng trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ khá hư hỏng. Y muốn nhìn xem phản ứng của Đỗ Tẫn Thâm. Y muốn biết liệu trước đó có phải là ảo giác hay không. Sau khi đưa ra quyết định, y nhắm chặt mắt rồi giả vờ như đã ngủ, vô tình tới gần Đỗ Tẫn Thâm bằng cách xoay người lại. Ban đầu vẫn còn một khoảng cách nhỏ giữa hai người như ranh giới giữa nước Sở và nước Hán, nhưng lúc này ranh giới ngầm an toàn cuối cùng đã bị phá vỡ. Khuôn mặt Trình Huyễn Chu chạm vào gáy của Đỗ Tẫn Thâm, thể hiện tư thế dựa sát vào nhau rất tự nhiên. Y cố gắng hết sức để thở một cách bình tĩnh mà không để lộ bất kỳ sai sót nào. Đỗ Tẫn Thâm động đậy nhưng không đẩy y ra, bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai y rồi kéo chăn bông đắp cho y, sau đó không có động tĩnh gì khác. Trình Huyễn Chu đợi thêm một lúc lâu mà Đỗ Tẫn Thâm cũng không dời đi càng không lại gần. Y không biết trong lòng mình đang thấy thế nào, cảm tưởng như có vô số con kiến đang bò trong lòng, vừa ngứa ngáy lại vừa chua chát. Cảm giác nửa vời chính là cảm giác khó chịu nhất, y chỉ hy vọng làm một phen dứt khoát cho xong. Rồi y nghĩ lại. Nếu y xác nhận xong thì sao? Y đang mong đợi điều gì? Từ lúc trở thành kẻ biến thái không còn thuốc chữa, đáng lẽ y nên học cách buông tay mới đúng. Ừ, lẽ ra y phải từ bỏ từ lâu rồi. Hiện tại vẫn chưa muộn. Sau một hồi do dự xen lẫn cảm giác chờ đợi nhàm chán, cơ thể cứng ngắc của Trình Huyễn Chu nhẹ nhõm hơn hẳn và trái tim cũng thả lỏng. Dường như y đang trải qua quá trình thỏa hiệp với chính mình, cuối cùng cũng đã làm hòa với bản thân xong. Y vẫn không muốn để lộ việc mình chưa ngủ, y dùng lại thủ đoạn cũ bằng cách hơi lùi về phía sau, không tiếp tục kiểm tra nữa. Y đã bỏ cuộc. Đúng lúc này, Đỗ Tẫn Thâm ở bên cạnh đột nhiên nghiêng người, Trình Huyễn Chu chỉ kịp cảm giác được hơi thở nặng nề của đối phương. Sau đó, không gian tối đen như mực. Hàng loạt nụ hôn nóng bỏng rơi xuống. Từng cái một... Trên trán, mũi, mí mắt, má và tai. Sự đụng chạm nóng rực giống như chuồn chuồn nước lướt qua mặt nước, nụ hôn dịu dàng hơn cả cánh hoa trôi trên mặt nước, nhẹ đến mức dường như làm y xao động. Bồi hồi lưu luyến, lặp đi lặp lại. Giống như một sợi chỉ trong suốt dẫu đã lìa ra nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn, khiến chủ nhân của đôi môi ấy luôn phải kiềm nén mà lại không thể hoàn toàn buông tay. Trình Huyễn Chu đang nhắm mắt giả vờ ngủ bị hắn làm tê dại cả người, những dấu vết nóng ấm đó như mang theo những dòng điện cực nhỏ nhưng có sự tồn tại mãnh liệt, cứ tiếp tục chui sâu vào trong óc khiến y hoang mang và cũng không thể di chuyển được. Trong làn hơi nóng, Đỗ Tẫn Thâm hôn lên toàn bộ làn da lộ ra bên ngoài của y, cuối cùng dừng lại ở khóe môi y. Hắn dừng lại và bất động một lúc lâu. Không thâm nhập, không tiếp cận, không còn vượt giới hạn. Trình Huyễn Chu chợt có một cảm giác khó tả. Đó dường như là nụ hôn vừa đủ, nhưng không phải nụ hôn mà y muốn. Khi Đỗ Tẫn Thâm còn nhỏ cũng sẽ hôn y như thế trước lúc đi ngủ, đôi môi mềm mại của hằn dừng giữa lông mày sau đó nói "ngủ ngon" với y. Giọng nói non nớt đầy luyến tiếc của thiếu niên, hắn cảm thấy bất mãn vì con người phải ngủ đủ tám tiếng nên nhẹ nhàng oán trách bên tai Trình Huyễn Chu, vì như thế hắn sẽ có một phần ba cuộc đời không thể nhìn thấy y. "Anh cũng sẽ nhớ em khi anh đang mơ." "Sáng mai, anh muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy em." Đó là lý do hắn phải nói lời chúc ngủ ngon. Người có một mạch não kỳ lạ hồi nhỏ như Đỗ Tẫn Thâm cho rằng hai chữ "ngủ ngon" là một khế ước long trọng, hứa hẹn sau tám giờ xa cách họ sẽ gặp lại nhau và chắc chắn không được lỡ hẹn. Hơn nữa, trước khi đi ngủ phải để lại một vài dấu ấn và dấu vết để chứng tỏ rằng khế ước đã được xác lập.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]