Chương trước
Chương sau
Trong mấy ngày kế tiếp, cả Vũ Hiên đắm chìm trong không khí áp suất thấp.

Hà Mộ Văn không tới công ty, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, tâm trạng chán nản cực điểm, buồn bực không vui.

Từ dì Diệp, cha Hà đã biết mọi chuyện, vốn là ban đầu cũng có thể hiểuđược sự thay đổi của con trai, nhưng liên tiếp mấy ngày như thế, ôngcũng dần dần không chịu được.

Tối hôm đó, cha Hà nhờ dì Diệp gọi Hà Mộ Văn xuống lầu.

"Ngồi đi." Ông muốn con trai ngồi trước mặt mình, cũng chuẩn bị một ly rượu, đưa tới trước mặt hắn.

"Nhẩm tính qua, con cũng đã mấy ngày chưa đi đến công ty, con nên lo liệu. . . . . .

Ông định bụng nói lý lẽ với con trai rằng, hắn nên hiểu rõ sự nghiệp đốivới một người đàn ông là rất quan trọng, nhưng chưa nói được đôi câu, đã bị Hà Mộ văn cắt đứt.

"Cha, con có chuyện muốn nói với cha."

"Mộ Văn, trong mấy ngày nay, cha biết rõ con buồn bã không vui, cha chỉ hivọng con có thể hiểu ra vấn đề một chút, con phải. . . . . ." Cho rằngHà Mộ Văn cố ý muốn lảng tránh, ông không buông tha, nói tiếp.

"Cha, con bình thường." Hắn cắt ngang lời nói của cha, rồi chăm chú nhìn ông, nói tiếp: "Cha không cần lo lắng cho con, con chỉ muốn nói cho chabiết, hôm nay con đã quyết định. . . . . . Con muốn đem công ty ở Mĩ,giao cho bạn bè thay mặt quản lý."

"Giao cho bạn bè quản lý?" Cha Hà thay đổi sắc mặt, ông thận trọng đặt ly rượu lên bàn rồi nói: "MộVăn, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Đây chính là công sức của con, dựa vàochính đôi tay của mình để xây dựng nó!"

"Những việc này con đều biết, nhưng, thưa cha, con đã quyết định."

Cha Hà bất lực lắc đầu một cái."Như vậy, con có tính toán gì về sau?"

Mộ Văn ngồi thẳng người, vẻ mặt cẩn thận và nghiêm túc."Con muốn qua học viện nghệ thuật ở Pháp học hội họa."

Cha Hà nhìn con trai chằm chằm, thật lâu sau đó, mới giơ ly rượu lên, hớp một ngụm, ổn định lại cảm xúc.

"Cha, thật xin lỗi, con cũng không muốn làm cha buồn, nhưng con nhất địnhphải đi." Hà Mộ Văn đứng lên, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đóđi đến cạnh cửa sổ, quay lưng về phía cha: "Con chỉ mong có được lờichúc phúc của cha rồi sẽ đi."

Cha Hà chăm chú nhìn Mộ Văn rồi nói: "Có nói gì đi chăng nữa để giữ con lại cũng vô ích, phải không?"

"Vâng."

"Con đường Nghệ thuật này. . . . . . Không đơn giản như trong tưởng tượng của con đâu, con đã nghĩ tới điều đó chưa?"

"Càng khó khăn, càng có thể thoát khỏi những hồi ức đau lòng đã qua."

Ngồi nhìn con trai đang cố gắng quên đi tất cả để làm lại từ đầu, ông còn có thể không ủng hộ, không khích lệ sao?

Cha Hà đứng dậy, đi tới bên cạnh con trai, vòng tay ôm chắc bờ vai của hắn, viền mắt không tự chủ nóng lên.

"Tốt lắm, con trai, cha sẽ chúc phúc cho con, cha tin rằng bằng năng lực của con, nhất định con có thể đi trên một con đường lớn bằng phẳng khác."

"Cha, cám ơn cha."

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Xuất ngoại du học, thủ tục đang hoàn tất, hơn nữa phải sắp xếp hành lý, rồilại giải quyết những việc vụn vặt ở công ty, thật sự là rất bận rộn.

Còn chưa tới một tuần nữa là sẽ phải đi Pháp, tối hôm đó, Hà Mộ Văn vùi đầu ở phòng vẽ tranh, dọn dẹp giấy, vải vẽ tranh sơn dầu cho gọn gàng.

Hắn tháo một bức tranh ở trên tường xuống, nhìn một lúc, bất giác khóe mắt hơi ướt.

Đây là bức họa hắn vẽ Tâm Dao ở vườn Mai. Mấy tháng nay, hắn tận dụng thờigian rảnh rỗi, cẩn thận sử dụng màu sắc, mang tình cảm tràn đầy tronglòng thận trọng tô lên bức tranh.

Vốn muốn chờ Tâm Dao trở về từ Mĩ, sẽ cho cô một sự ngạc nhiên, nhưng không ngờ. . . . . .

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ vội vàng, làm bừng tỉnh những suy nghĩ đang trôi đi rất xa của hắn.

Là dì Diệp sao? Hắn để cọ xuống, đi về phía cửa phòng, sau khi mở cửa,ngoài dự đoán là Tiểu Lâm với một nụ cười tươi tắn trên mặt.

"Sao lại đến Vũ Hiên?" Hắn có chút kinh ngạc hỏi.

"Tôi không thể tới sao? Chẳng lẽ. . . . . . Trong nhà cậu đang dấu ngôi saođó?" Tiểu Lâm ngóng đầu nhìn vào bên trong, nhỏ giọng hỏi, nụ cười trànngập trên mặt.

"Bớt nói nhảm đi." Hà Mộ Văn miễn cưỡng nhếch khóe miệng, đưa tay kéo Tiểu Lâm vào trong, sau đó gạt đồ đạc ngổn ngangtrên mặt đất, kéo ra một cái ghế, "Ngồi đi! Tôi đi lấy nước uống."

Dứt lời, hắn xoay người đi ra khỏi phòng.

Tiểu Lâm ngồi xuống, ánh mắt thoáng nhìn, thấy bức họa trên bàn kia, không nhịn được cầm nó lên, quan sát tỉ mỉ.

Một lúc sau, Hà Mộ văn cầm ly Hồng Trà đi tới, "Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà tới đây?"

Tiểu Lâm ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi một đằng lại nói một nẻo: "Tác phẩm đẹp như vậy, cậu lại có thể cất giấu thưởng thức một mình, mang triển lãmnhé, thế nào? Hôm nay lên núi, muốn lấy của cậu vài bức tranh."

Hà Mộ Văn đặt cái ly ở chân tường, cầm bức tranh trong tay Tiểu Lâm.

"Đây là bức tranh tôi yêu quý nhất còn giữ lại được."

Tiểu Lâm mở lớn đôi mắt vẻ không hiểu, nhìn Mộ Văn, "Tôi không hiểu rõ ý của cậu."

"Tôi và cô ấy. . . . . ." Mộ Văn quay đầu lại, ánh mắt u ám, "Tình yêu của chúng tôi đã trở thành quá khứ."

Tiểu Lâm sửng sốt một lát, sau đó nụ cười biến mất.

Không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh một lúc lâu, Tiểu Lâm nhạy cảm ho khan một tiếng, cố làm ra vẻ thoải mái cười nói: "Chỉ mong tôi có thể mangmột bó củi khô, đốt lên một ngọn lửa thật mạnh, đem tất cả những thươngtổn của cậu thiêu hủy hết."

Khóe miệng Mộ Văn hiện lên một nụ cười khổ sở, để bức tranh lên bàn, đưa ly Hồng Trà qua.

"Dễ dàng như vậy sao!" Mộ Văn không khỏi bùi ngùi, đi đến bên cửa sổ, chống tay vào cằm, một lúc sau, bỗng dưng xoay người lại, nhìn thẳng TiểuLâm.

"Bức tranh này tôi rất trân trọng, không thể để nó trở thành hàng hóa được." Hắn áy náy nói.

"Như vậy, có thể cho tôi mượn triển lãm một thời gian, được không?"

"Triển lãm thì có thể, nhưng đừng bán nó." Mộ Văn cười cười nói: "Bức tranh sẽ do cậu giữ, cậu là người trong nghề, trong thời gian tôi không ở ĐàiLoan, làm phiền cậu thay tôi bảo quản nó."

"Không có ở Đài Loan?" Tiểu Lâm có chút ngạc nhiên, "vậy cậu đi đâu?"

"Đi Pháp." Mộ Văn điềm tĩnh nói tiếp, "Tôi chuẩn bị đến học viện nghệ thuật ở Pháp tiếp tục học hội họa, thủ tục cũng đã xong, tuần sau là đi."

Tiểu Lâm ngây dại, "Cậu luôn tạo cho tôi sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, không có nói đùa chớ?"

"Cậu biết, tôi chưa bao giờ nói đùa."

"Tại sao đột nhiên lại quyết định như vậy? Công ty của cậu ở Mĩ và Đài Loanphải xử lý như thế nào?" Tiểu Lâm nhấp một hớp Hồng Trà, nói.

"Nói dũng cảm là còn cho tôi chút thể diện, nói trốn tránh mới là sự thật.Việc kinh doanh của công ty, tôi đã ủy thác cho vài người bạn tốt xử lý, tôi không lo lắng chuyện này." Hà Mộ Văn cười cười vẻ tự giễu, sắc mặtđã khôi phục sự bình tĩnh.

Tiểu Lâm dùng ánh mắt quan tâm nhìnhắn."Chuyện tình cảm tôi một chữ cũng không biết. Chỉ có điều, tôi thậtsự bội phục cậu rộng lượng, không chấp nhất, ở phương diện tình yêu, tuy có mất mát, nhưng chuyển hướng qua lĩnh vực hội họa, tôi tin rằng cậusẽ có tất cả."

Anh ta cười cười rồi đứng dậy, "Đi thôi! Vào nộithành đi, tôi mời cậu uống hai chén, coi như nói lời tạm biệt với cậu,chúc cậu sớm học thành tài quay về."

Hà Mộ Văn cảm kích nhìn Tiểu Lâm, "Cậu thật sự là một người bạn khéo hiểu lòng người, tôi. . . . . ."

"Thôi! Thôi!" Tiểu Lâm vội vàng cắt ngang lời hắn, cầm bức họa trên bàn lên,"Đem những tất cả những lời nói khách sáo kia nuốt hết vào bụng đi, saunày đừng quên mang tranh đến triển lãm ở ‘Nghệ Linh’ là tốt rồi."

Bọn họ vừa cười vừa ra khỏi phòng tranh, bước xuống cầu thang, đi khuất dần trong ánh hoàng hôn nhàn nhạt ở vườn Mai.

Dì Diệp nhìn bóng dáng họ dần dần đi khuất, mơ hồ cảm thấy những ngày saunày, bao phủ Vũ Hiên sẽ là sự hiu quạnh và cô đơn, giống như một mànsương mù vậy!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Tâm Dao trải qua một thời gian khó khăn vất vả!

Hoài Triết cùng mẹ Nhậm dùng mọi phương pháp để khích lệ cô, để cô khôi phục tự tin, những người có sức mạnh ý chí sẽ có thể vượt qua tất cả khókhăn, được sự quan tâm chăm sóc tuyệt vời, thương thế của Tâm Dao rất có tiến triển, sự tự tin vì thế cũng tăng theo.

Để thuận tiện cho việc chăm sóc, cô ở bệnh viện Alaska ba tuần, sau đó chuyển tới một bệnh viện ở New York tiếp tục trị liệu.

Bởi vì tình trạng của cô phục hồi tương đối nhanh, hai tháng sau liền thuận lợi ra viện.

Do Tâm Dao mang chân giả, nên cố định mỗi tuần đều đến bệnh viện làm vậtlý trị liệu, cuối cùng cũng thích ứng với việc đi lại, không cảm thấybất tiện nữa, có thể chống gậy tự mình bắt đầu đi lại.

Mùa đônglại tới, New York trở nên buốt giá, tuyết rơi rải rác đầy trời, đườngphố như một dải lụa màu trắng bạc, khắp nơi phơi bày cảnh sắc xinh đẹptuyệt vời.

Thời tiết này khiến một người sinh trưởng ở vùng cậnnhiệt đới như cô có cảm giác không thể thích ứng được, cô bắt đầu hoàiniệm về thời tiết ở phía bên kia địa cầu, một tiểu đảo quanh năm hầu như chỉ có mùa xuân!

Ánh mặt trời phía Đông từ cửa sổ rọi xuống, chiếu lên người Tâm Dao.

Cô ngơ ngẩn đứng bên cửa sổ, tưởng nhớ lại cảnh mưa phùn bay tán loạn trên đường phố Đài Bắc, trên những hàng cây rũ lá xanh biếc ven đường, trong khu vườn xinh đẹp của nhà cô, mùi Ngọc Lan thơm ngát thoang thoảng baytrong gió.

Sáng nay nhận được thư của Tâm Uyển, đã làm nhiễu loạn tâm tư của cô.

Lúc này ở New York, chắc là tuyết rơi tán loạn khắp nơi, bầu trời một màutrắng xóa đi! Nơi đất khách quê người, em có thích ứng được không?

Mùa hè năm ngoái, em rời nhà sang Mĩ, đột ngột kết hôn cùng Hoài Triết, đến nay đã nửa năm không gặp rồi, cuộc sống hôn nhân của em có mỹ mãnkhông? Nói thật với chị đi, thật sự tới giờ chị vẫn không thể hiểu được, tại sao em lại quyết định như vậy, nhưng thời gian sẽ dần dần giảithích tất cả, có lẽ việc em phó thác tình cảm của mình cho Hoài Triết là một lựa chọn sáng suốt.

Em có biết không? Mộ Văn đã rời ĐàiLoan, đi nước Pháp xa xôi học vẽ rồi, làm chị cùng Vĩ Quần rất kinhngạc! Tại sao hắn có thể không chút chần chừ từ bỏ hết tất cả những hồiức đau lòng một cách dễ dàng như vậy để đi theo con đường nghệ thuật đầy gian truân này, hắn điên cuồng như thế, khiến chị cảm thấy may mắn choem. . . . . .

Quá khứ đã qua, giống như một bóng ma, có hạnhphúc, có đau thương, cũng đã là trước kia. . . . . . Mộ Văn có thể vứtbỏ tất cả, không chùn bước trước khó khăn theo đuổi lý tưởng, mục tiêuvà hi vọng trong lòng mình, khích lệ người khác cũng hăng hái theo, cólẽ, cô cũng nên bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống sau này, hướng về mộttương lai tươi sáng.

Trong khi cô đang lặng im suy nghĩ, phía sau bất ngờ có một đôi tay, che đôi mắt của cô lại, một giọng nói đàn ôngvui vẻ, phấn khởi vang lên:

"Ngoài cửa sổ rốt cuộc có cái gì? Đáng để cho em nhìn đến mất hồn như vậy?"

Là giọng nói sảng khoái của Hoài Triết, cô tránh ra, mở to hai mắt nhìn hắn.

"Trừ tuyết ra, chẳng có gì."

Vừa nói xong, cô lập tức cảm thấy những lời nói này quá mức lạnh nhạt, vộivàng đổi chủ đề: "Hôm nay anh về trễ. Ở trường có việc sao?"

Hoài Triết nhìn Tâm Dao, trên khuôn mặt tràn ngập ánh sáng.

"Ở lại trường tìm tài liệu, chuẩn bị viết luận văn, cho nên về trễ." Hắngỡ khăn quàng cổ xuống, vắt lên ghế dựa, sau đó nắm chặt đôi tay lạnhnhư băng nói: "Sao lại ở trong phòng một mình thế này, không tham giatiệc sinh nhật của mẹ sao?" Một chút dịu dàng thương xót thoáng qua đáymắt hắn.

"Bên ngoài lạnh quá, ở trong nhà ấm áp thoải mái hơn."Tâm Dao rút tay ra, xoay người, bước chân cứng ngắc đi vào bếp, đi đượcvài bước cô dừng lại, quay đầu lại nói: "Tài liệu luận văn của anh chuẩn bị như thế nào rồi? Có thuận lợi không?"

"Không khó khăn lắm! Có thể viết được rồi." Hoài Triết cười nói: "Anh nhất định muốn em tận mắt nhìn thấy ngày anh nhận tấm bằng tốt nghiệp tiến sĩ, sau đó. . . . . ." Hắn mang theo ánh mắt thâm tình, cố chấp, nhìn Tâm Dao chằm chằm, "Sauđó bắt đầu tạo lập cuộc sống khác thuộc về chúng ta."

Nụ cười từkhóe miệng cô bỗng chốc biến mất, cô nhìn ánh mắt của hắn, có chút vậtvã, có chút đau đớn, vội vàng bỏ lại một câu: "Em đi pha cà phê." Sau đó nhanh chóng vào bếp.

Cô tìm thấy cà phê, sữa tươi, đường, bỏ vào ly, sau đó cầm thìa trong tay, quấy trong vô thức.

Trong thời gian qua, Hoài Triết đối chăm sóc, che chở cô rất ân cần, tỉ mỉ,cô đều biết, hắn luôn tìm thời gian đưa cô đến nhà hát Metropolitan ởNew York nghe nhạc kịch, nghe thính phòng, đến Broadway xem múa, mộtlòng muốn cô vui vẻ, một lòng muốn cô quên đi thân thể không trọn vẹncủa mình.

Cô cảm nhận được hắn khát vọng muốn cứu vãn lại tìnhcảm trước kia, nhưng trái tim cô đã bị một sức mạnh kêu gào khống chế,sức mạnh đó không tồn tại ở đây, mà đang ở bên kia dịa cầu xa xôi.

Hoài Triết im lặng tiến tới gần cô, đưa tay gỡ cái thìa trong tay cô ra, thở dài một tiếng rất sâu kín, sau đó đôi tay nắm chặt bả vai của cô, "Gảcho anh! Tâm Dao. Anh không quan tâm em không yêu anh, chỉ mong em đểcho anh chăm sóc em cả đời!"

Cô nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt ra đã mặt tràn đầy nước mắt.

Đây là lần thứ ba sau khi xuất viện hắn cầu hôn cô, cô một lần lại một lầntừ chối rất nhã nhặn, nhưng cũng không làm cho Hoài Triết nản chí.

Cô cố gắng không để nước mắt rớt xuống, cứ nhìn Hoài Triết như vậy, lời nói mắc ở cổ họng.

Nói không cảm động là gạt người, nhưng . . . . . Cô không muốn làm lỡ cuộcđời của Hoài Triết! Cô không muốn bởi vì áy náy và trách nhiệm, mà HoàiTriết phá hủy tương lai của mình!

Cô cúi đầu, nước mắt rốt cuộc theo gương mặt, nhỏ xuống tay.

Cô lau nước mắt trên mặt, run giọng nói: "Hoài Triết, cám ơn anh! Em thậtsự vô cùng cảm động!" Cô nhìn vào đôi mắt thâm tình kia, "Nhưng em vẫnkhông cách nào đồng ý với anh được, làm như vậy với anh là không côngbằng."

"Những chuyện anh gây ra cho em, chẳng lẽ lại công bằng sao?" Hắn kêu lên.

"Đó không phải là lỗi của anh, huống chi. . . . . . Anh đã hy sinh vì em quá nhiều."

"Em nói như thế sẽ làm anh chết không nơi chôn cất!" Trong mắt của hắn xẹt qua một tia đau đớn.

"Đừng nói như vậy." Khóe miệng của cô hiện lên một nụ cười, nước mắt viềnquanh trong khóe mắt, "Cha mẹ Nhậm và anh yêu thương em nhiều như vậy,em rất thỏa mãn. Hãy để chúng ta tiếp tục duy trì tình bạn đơn thuầnnày, được không?"

Hắn nhìn cô, biểu tình trên mặt cô rất nghiêm túc.

"Được rồi! Tâm Dao." Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười bướng bỉnh: "Thángsau, cũng vào ngày này, anh sẽ thử một lần nữa, vô kỳ hạn!"

"Tháng sau em không ở đây nữa." Cô nhanh chóng tiếp lời.

Qua một thời gian, Hoài Triết mới lầm bầm hỏi: "Anh ta vẫn còn chờ em, phải không?"

Tâm Dao lắc đầu một cái, "Anh ấy đã đi Âu châu, chắc giờ đã tới lâu rồi."

"Vậy em còn do dự cái gì?" Trong mắt của hắn lại dấy lên một tia hy vọng, nắm chặt tay của cô nói.

Tâm Dao không nhịn được bật cười, lắc đầu nói: "Hoài Triết, em thật sự hếtcách với anh! Nhưng đây là sự thật, em quyết định trở về Đài Loan rồi,em đã có ta kế hoạch, anh đừng cố chấp nữa."

"Em thật sự phải làm như vậy sao?"

"Thật sự."

Hoài Triết đột nhiên kéo cổ áo, Tâm Dao đã không còn yếu ớt, mong manh như đồ sứ nữa.

Hắn thấy được sự kiên quyết của cô, mặc dù cảm giác trong lòng hắn đangphập phồng, tuy nhiên hắn biết câu trả lời của cô là thật, nhưng lạikhông thể không nói: "Tối nay chúng ta không cần thảo luận lại chuyệnnày, anh dẫn em đi dạo một chút! Nếu em không sợ lạnh, coi như là lần đi dạo cuối cùng trước khi rời đi!"

"Vâng, em rất vui lòng đi cùngvới anh, có tri kỷ cùng chia sẻ đêm mùa đông lạnh giá, là một trongnhững hạnh phúc lớn nhất của cuộc sống!"

Mấy phút sau, Tâm Daothay đổi bộ quần áo màu đỏ thẫm xuất hiện trước mắt Hoài Triết, trênngười cô mặc thêm chiếc áo khoác ngoài màu trắng hắn đưa hôm lễ GiángSinh, mái tóc dài được búi gọn gàng phía sau, càng tăng thêm dáng vẻthướt tha, thùy mị.

Hắn đi đến trước mặt cô, vừa cười vừa cầm tay Tâm Dao, "Tối nay, anh là người đàn ông được mọi người hâm mộ nhất."

Khóe môi Tâm Dao nhếch lên, không che giấu được vui vẻ, cùng hắn đi ra khỏi phòng.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Như những ngày tháng tư bình thường khác, quảng trường phía trước sân bay Tùng Sơn, bị bao phủ bởi mưa xuân dày đặc.

Tâm Dao bước xuống xe buýt ở sân bay quốc tế đi Đài Bắc, đứng phía bênquảng trường trước sân bay Tùng Sơn, nhìn mưa phùn rả rích của thiênnhiên, nhìn những dòng xe chạy tới lui và giọng nói quen thuộc của mọingười.

Đài Loan thật là đáng yêu!

Cửa kiếng sau lưng phản chiếu bóng dáng mảnh mai của cô, cô nhìn xung quanh, sau đó ngồi vào một chiếc tắc xi được sắp xếp sẵn.

"Thưa cô, xin hỏi đi đâu?" Tài xế quay đầu lại hỏi.

Cô không suy nghĩ một chút nào, nói: "Ngã ba đường Nhân Ái."

Xe lập tức chạy tới trước, ngoài cửa xe, những tòa nhà đang xây dựng ở đại lộ Bắc Đôn Hóa lay động và lùi dần về phía sau, chiếc xe rất nhanhchóng lái vào những tàng cây xanh biếc dày đặc, không lâu sau đó, tiếnvào đại lộ Nam Đôn Hóa, một tòa nhà hình tròn màu trắng rất dễ thấy đậpvào mắt, cô cảm thấy dòng máu trong cơ thể đột nhiên lưu chuyển rấtnhanh.

"Dừng xe!" Đột nhiên cô hô một tiếng, ngay cả chính mình cũng sợ hết hồn.

Tài xế quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô nàng một cái, sau đó dừng xe ở ven đường.

Cô xuống xe, đứng yên vài giây trước cửa tòa nhà màu trắng, sau đó dichuyển những bước chân không lưu loát, từng bước từng bước đi vào"NghệLinh" .

Bầu không khí vẫn thanh lịch, âm nhạc vẫn tuyệt vời nhưtrước, mùi cà phê thơm ngát bay trong không khí, trong đại sảnh vẫnnhững bóng người nhộn nhịp như xưa. . . . . . Cô nhìn quanh, đi tới, đột nhiên, một bức tranh treo nơi góc tường thu hút sự chú ý của cô, cô bất tri bất giác đi tới, nhìn nó chăm chú, cho đến khi tầm mắt bị một tầnghơi nước làm cho mơ hồ.

Sau đó cô đi về phía quầy, hướng về phía người phục vụ đang pha cà phê hỏi: "Xin hỏi, quản lý của anh có ở đây không?"

" Giám đốc Lâm, phải không?"

"Đúng rồi, tôi muốn mua tranh."

"Xin vui lòng chờ một chút."

Phục vụ đi vào phía sau một gian phòng nhỏ, một lúc lâu, một bóng dáng cao gầy sải những bước lớn đi ra ngoài, là Tiểu lâm.

Đầu tiên Tiểu Lâm do dự một chút, sau đó vui mừng kêu to: "Cô Hàn! Đã lâu không gặp!"

"Ở Mĩ một thời gian, vừa mới xuống máy bay." Tâm Dao lịch sự bắt tay Tiểu Lâm.

"Hả? Đi học sao?" Anh ta hỏi, không nhịn được quan sát cô.

Bộ áo đầm màu đen rất lịch sự tao nhã ôm gọn vóc người gầy yếu của cô, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, cô vẫn như cũ, trầm tĩnh, duyên dángvà xinh đẹp như vậy.

"Không, lo một số việc riêng tư."

"Ừ. Ngồi máy bay lâu như vậy, nhất định cô rất mệt mỏi! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện." Tiểu Lâm nhấc chiếc vali của cô, nhiệt tình dẫn cô tiếnvào phòng tiếp khách.

Những bước chân cứng ngắc của Tâm Dao lậptức thu hút tầm mắt của Tiểu Lâm, anh ta không tự chủ được nhìn xuốngdưới làn váy màu đen, lập tức bị khớp chân giả trông rất sống động dọacho hoảng sợ.

Dừng bước, anh ta ngẩn ngơ, tại sao lại có thể đemmột thứ đồ lạnh như băng, tàn nhẫn gắn vào một cô gái thơ mộng đến mêhoặc người ta như thế kia.

Vẻ mặt kinh ngạc của anh ta không thoát khỏi ánh mắt của Tâm Dao.

"Một tai nạn xe hơi ngoài ý muốn ở Mĩ đã cướp đi nửa cái chân của tôi." Giọng điệu của cô vô cùng bình tĩnh.

Tiểu Lâm chết lặng người, ngơ ngẩn nhìn Tâm Dao chằm chằm.

"Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Đây dường như là một câu hỏi ngu ngốc nhất.

"Số phận đã an bài."

"Nhưng không nên xảy ra với cô!" Những câu nói này lại càng ngốc.

"Nó muốn xảy ra ở người nào thì người đó phải chịu, ai cũng phải khoanh tay chịu trói mà thôi." Cô bình tĩnh nói: "Yên tâm! Tôi không có yếu đuốinhư vậy!"

Tiểu Lâm sững sờ nhìn cô, thật lâu sau đó, mới hốthoảng nói: "Thật xin lỗi, nhất định cô đứng rất mệt mỏi rồi, chúng tanhanh vào trong ngồi đi!"

Tâm Dao đi theo Tiểu Lâm vòng qua quầy, đi vào phòng tiếp khách phía sau, sau đó hai người ngồi xuống, phục vụlập tức bưng tới hai ly cà phê.

"Mộ Văn có biết chuyện này không?"

Cô lắc đầu, "Tôi không cho anh ấy biết, cũng không có ý định cho anh ấybiết. Hi vọng anh cũng có thể giúp tôi bảo vệ điều bí mật này."

"Tại sao?" Anh ta có chút kích động, "Cho dù chỉ là bạn bè, cũng có thể chocậu ấy biết tình hình của cô, cùng quan tâm lẫn nhau mới đúng! Huống chi hai người. . . . . ."

Tâm Dao dùng chiếc thìa nhỏ khuấy cà phê, nhìn Tiểu Lâm thật sâu.

"Tình hình của tôi có lẽ anh cũng không thể hiểu được, tôi hi vọng rằng MộVăn sẽ luôn luôn giữ mãi một phần ấn tượng tốt đẹp về tôi."

Cônhấp một ngụm cà phê, nói với vẻ suy nghĩ nói: "Chúng tôi đã từng yêunhau, tuy chỉ là trong thời gian ngắn như vậy, nhưng, tôi đã rất hàilòng, chung quy yêu so với không yêu cho tới bây giờ cũng đều rất tốt,tôi không dám yêu cầu điều gì xa vời."

"Cô sai rồi, Mộ Văn đốinhân xử thế rất có tình người." Tiểu Lâm đốt một điếu thuốc, "Tình cảmcủa cậu ấy đối với cô không có nông cạn như vậy, cậu ấy sẽ không để ýcô. . . . . ." Anh ta bỗng dừng lại một chút, sau đó nói không ra lời,"Không trọn vẹn" Những câu nói này quá tàn khốc, "Bản thân cô là trênhết."

"Tôi biết." Ánh mắt mơ hồ của cô tập trung lại, nhìn TiểuLâm, "Nhưng mà tôi sẽ để ý! Hãy để cho thời gian xóa nhòa tất cả đi! Tôi chân thành hi vọng tương lai anh ấy có thể gặp được một người hoàn mỹhơn và sẽ có một cuộc hôn nhân tốt đẹp."

Tiểu Lâm nhìn cô gái trước mắt này thật sâu, phun một vòng khói thuốc, hỏi: "Mộ Văn đi Pháp, cô có biết không?"

"Tôi biết." Cô gật đầu một cái, sau một lúc lâu, nhịn không được, hỏi: "Anh ấy. . . . . . Gần đây có khỏe không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.