Bóng cây ngoài cửa sổ hơi lay động, Hạ Huỳnh nằm sấp trên bàn học ngủ say. Các cô gái thích tụm lại cùng nhau thảo luận về phim truyền hình và tiểu thuyết gần đây, sau đó thì nói tới chuyện kết hôn. Hạ Huỳnh bừng tỉnh bởi tiếng động, cô vẫn còn mơ màng thì đã bị hỏi: “Hạ Huỳnh, sau này cậu kết hôn muốn tìm một chàng trai như thế nào?” Cô dụi mắt, trả lời thẳng: “Vậy khẳng định phải là một anh trai đẹp có một không hai trên thế giới mới được!” “Ha ha ha quả là phong cách của cậu…” Mạch suy nghĩ dần dần trở về, Hạ Huỳnh nhìn hai người trong ảnh cưới đứng bên nhau hết sức thân thiết, người đàn ông mặc âu phục màu trắng tựa như bạch mã hoàng tử trong mộng, chỉ khuôn mặt thôi đã khiến người ta đưa mắt nhìn mãi. Cô sờ tấm ảnh, có được mấy người có khả năng chụp ảnh cưới giống như bìa tạp chí cao cấp, đoán chừng chỉ có A Từ nhà cô có thể làm được. Cô dâu đã trang điểm xong, Lạc Niệm Niệm thấy Hạ Huỳnh đang cầm tấm ảnh cười ngây ngô, cô bạn tấm tắc nói: “Mới không gặp mặt có bao lâu đâu, xem một tấm ảnh cũng có thể cười thành như vậy.” Hạ Huỳnh giống như bị vạch trần tâm tư, cô mau chóng giấu tấm ảnh, sau đó tỏ vẻ trấn tĩnh nói: “Cậu còn muốn bắt được hoa cưới không?” Trong những người cô quen biết cũng chỉ có Lạc Niệm Niệm còn đang yêu đương, bó hoa cưới đương nhiên thuộc về cô bạn. “Sớm muộn gì cũng có thể kết hôn, có lấy hoa cưới hay không cũng chẳng sao.” Lạc Niệm Niệm làm như vô tình nói. Hạ Huỳnh xoay chuyển con ngươi, cười nói: “Được thôi, tớ ném đại vậy.” “Không được!” Lạc Niệm Niệm vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Ném đại tiếc lắm, cứ cho tớ đi.” “Cho nên nói, cậu và Túc Hàng yêu nhau lâu rồi, khi nào thì kết hôn hả.” Hạ Huỳnh cong khóe môi hỏi. Khuôn mặt Lạc Niệm Niệm có phần hiu quạnh, nhưng lập tức tỏ ra thoải mái nói: “Anh ấy không cầu hôn với tớ, chẳng lẽ còn muốn tớ chủ động à.” Hạ Huỳnh lập tức hiểu được ý của cô bạn: “Không có gì, hôm nay tớ ném hoa cưới cho cậu, đến lúc đó Túc Hàng khẳng định sẽ cầu hôn!” *** Hôn lễ chính thức bắt đầu, Hạ Huỳnh mặc áo cưới đuôi cá đặt may riêng, cô khoác cánh tay Hạ Hoành Dân đi từng bước một trên tấm thảm màu đỏ. Mà ở cuối tấm thảm màu đỏ là Bạc Kiến Từ mặc âu phục màu đen. Anh thắt nơ màu đen, tóc trên trán được chải lên lộ ra xương lông mày tinh xảo xinh đẹp, đẹp trai đến mức khiến người ta không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả. Hạ Huỳnh cười cong khóe mắt nhìn Bạc Kiến Từ, cô chẳng hề khẩn trương chút nào, giờ phút này chỉ cảm thấy hạnh phúc thôi. Mà Bạc Kiến Từ thì lần đầu tiên trong đời khẩn trương đến vậy, mỗi một bước của Hạ Huỳnh như là đi trong lòng anh, khiến hơi thở của anh dần dần từ tốn lại, cũng càng muốn mau chóng nắm chặt cô. Hạ Hoành Dân dẫn Hạ Huỳnh đến điểm cuối tấm thảm, ông thấp giọng cất tiếng: “Không ngờ nhanh vậy đã gả con gái đi rồi, con phải đối xử với Tiểu Huỳnh của chúng ta đặc biệt đặc biệt tốt mới được, không thì chúng ta sẽ đón Tiểu Huỳnh về nhà, con muốn gặp cũng không được.” Trong giọng nói của ông mang theo khí thế không tức giận mà đầy oai phong, khiến người ta không khỏi co quắp. Bạc Kiến Từ nhìn thẳng ánh mắt Hạ Hoành Dân, anh trân trọng đáp lại: “Con có thể làm được, xin ba hãy yên tâm.” Hạ Hoành Dân thở dài một tiếng, ông nhẹ nhàng đưa qua bàn tay Hạ Huỳnh trên cánh tay mình. Bạc Kiến Từ bắt lấy ngay, sau đó anh nắm chặt ngón tay Hạ Huỳnh, ngay cả cô cũng cảm nhận được sức lực trên đầu ngón tay của anh, như là sợ cô chạy mất. “Anh sợ em chạy đi sao?” Hạ Huỳnh nhỏ giọng hỏi. Bạc Kiến Từ ừ nhẹ một tiếng, âm thanh căng thẳng mà trước nay chưa từng có: “Sợ.” Trái tim Hạ Huỳnh lại bị bắn trúng lần nữa, nó đập thình thịch nhất thời không thể bình tĩnh. Lời thề không dài, nhưng Bạc Kiến Từ thốt ra từ tốn lại kiên định, từng câu từng chữ như là đánh vào lòng Hạ Huỳnh, khiến cô cảm giác được mình thực sự được yêu thương. Tới phiên Hạ Huỳnh, cô cong khóe mắt tươi cười, tốc độ đọc lời thề nhanh gấp đôi Bạc Kiến Từ, bởi vì cô rất muốn nghe câu cuối cùng. “Con bằng lòng.” Hai người đồng thanh, kiên quyết lại mạnh mẽ. Hạ Huỳnh còn đắm chìm trong câu “Con bằng lòng”, Bạc Kiến Từ đã cúi người tiến lại gần: “Xem ra anh phải khiến em chuyên tâm một chút.” Nụ hôn lập tức hạ xuống. *** Tới phần ném hoa cưới cuối cùng, Hạ Huỳnh đưa thẳng bó hoa cho Lạc Niệm Niệm, thuận tiện nói với Túc Hàng ở bên cạnh: “Tôi đã đưa hoa cưới cho Niệm Niệm, anh phải nắm chắc đó.” Xung quanh lập tức trở nên xôn xao. Lạc Niệm Niệm đỏ mặt, mà Túc Hàng thì cười rạng rỡ đáp lại: “Chắc chắn rồi, làm gì cũng phải đến lúc tôi mời rượu mừng rồi!” Tiếng xôn xao lại lớn hơn. Lạc Niệm Niệm ngượng ngùng trừng mắt liếc anh ta: “Anh chỉ toàn nói bừa.” Túc Hàng ôm Lạc Niệm Niệm cười hì hì ngây ngô. Hạ Huỳnh cảm thấy mình trợ công rất hoàn hảo bèn cười tủm tỉm rút lui. Tuy rằng hôn lễ hạnh phúc nhưng cũng rất mệt mỏi. Hai người đêm khuya mới có thể về nhà nghỉ ngơi, Hạ Huỳnh vừa cởi giày ra là chỉ muốn đi tắm, thuận tiện ngâm đi mệt mỏi toàn thân. Cô tới cửa phòng vệ sinh còn không quên vén tóc, cố ý dụ dỗ Bạc Kiến Từ: “A Từ, anh muốn cùng nhau tắm không?” Bạc Kiến Từ khẽ lắc đầu: “Anh rất mong muốn nhưng chỉ sợ em mệt quá thôi.” Hạ Huỳnh lập tức hiểu ngay, cô đỏ mặt đóng cửa lại. Chờ cô tắm xong đi ra, Bạc Kiến Từ đã tắm xong trước nằm trên giường, chiếc áo choàng tắm màu nâu nhạt mặc trên người một cách lỏng lẻo, như là cố ý quyến rũ người khác. Hạ Huỳnh tốn rất nhiều sức mới dời mắt khỏi lồng ngực của Bạc Kiến Từ, sau đó cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường. Còn chưa đợi cô nằm xuống thì Bạc Kiến Từ ở phía sau đã kéo cô vào lòng, hai tay cô bị anh khống chế chẳng thể nhúc nhích. Hạ Huỳnh giật mình: “A Từ, anh…” Bạc Kiến Từ cúi người xuống, áo choàng tắm không biết đã cởi ra khi nào, thân hình cường tráng giống như mang theo sức lực vô tận khiến trái tim Hạ Huỳnh căng thẳng theo. “A Từ…” Cô cứ cảm thấy Bạc Kiến Từ đêm nay đặc biệt hoang dã, chẳng biết có phải là ảo giác của cô không. Con ngươi của Bạc Kiến Từ nhìn chằm chằm Hạ Huỳnh, anh lập tức hôn lên môi cô, cho đến khi bờ môi khẽ run mới buông cô ra. Hạ Huỳnh còn đang thở hổn hển thì Bạc Kiến Từ đã cất tiếng, giọng anh trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai cô, tựa như mang theo sự quyến rũ: “Gọi chồng.” Hạ Huỳnh vẫn chưa thích ứng với xưng hô này, đang lúc cô ngẩn ngơ thì Bạc Kiến Từ tăng thêm sức lực. “Nếu em không gọi chồng, ngày mai em đừng hòng dậy nổi.” Anh khàn tiếng nói. Hạ Huỳnh luống cuống, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Chồng ơi.” Nhưng Bạc Kiến Từ không bởi vậy mà tha cho cô, ngược lại vì tiếng chồng này mà anh càng ra sức thêm. Hạ Huỳnh chỉ cảm thấy thân thể trôi nổi, dù cô có gọi chồng đến khàn giọng cũng không thấy Bạc Kiến Từ dừng lại. Tới cuối cùng, cô rốt cuộc khẳng định, người này chính là kẻ lừa đảo! Sáng sớm, Hạ Huỳnh vừa buồn ngủ lại mệt mỏi, trong lúc mơ màng bên tai cô truyền đến giọng nói dịu dàng triền miên. “Vợ ơi, anh yêu em.”-The End-
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]