Hạo Ân đã cảm giác được sự việc nguy hiểm trước mắt : Lâm Lâm của cậu ta đã giận thật rồi, thậm chí không còn đoái hoài gì đến cậu ta nữa. Hạo Ân nhăn mày đáp lại "Nhị Tinh..Tôi lo thật rồi đấy".
Diễm Tinh hất mày với Nhã Lâm đầy ẩn ý, trên gương mặt của Nhã Lâm bỗng dưng xuất hiện một nụ cười đắc chí, trong thâm tâm Nhã Lâm bây giờ chính là đắc chí và đắc chí vì đạt được mục đích 'Được lắm, mọi chuyện còn chưa xong đâu. Tôi phải khiến cậu biết lo được lo mất để rồi trân trọng những gì cậu đang có'
Lão Cao cầm xấp bài thi đi vào lớp "E hèm, chuyện đánh nhau đã giải quyết rồi, đừng có bàn tán nữa". Sau khi lão Cao nhắc nhở thì cả lớp mới trật tự được hơn một chút "Thầy nói chứ...các em không lo sao ? Đây là bài kiểm tra quyết định chỗ ngồi của các em đấy! Không sợ sẽ vớ phải tên nào mình ghét sao ?"
Cả lớp đồng thanh "Không ạ, bọn em vẫn còn hòa thuận lắm". Lão Cao nghe xong liền không nhịn được mà kể về thời đi học của mình "Lúc thầy còn ở tuổi các em, vớ phải một bạn cùng bàn oan gia, suốt ngày cứ cãi nhau, gây gỗ đến nỗi tiết học nào cũng không có một chữ vào đầu..."
Cả lớp đều vô cùng chăm chú lắng nghe câu chuyện của lão Cao. "...Cũng may nhờ đổi chỗ mà sau đó thầy đã tiếp thu được lượng kiến thức bị hỏng. Nên bây giờ mới đứng trên này dạy các em đây"
Có học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-voi-hoc-ba/2833582/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.