Tối hôm đó, sau khi về nhà Diễm Tinh chẳng vui vẻ gì cả, cả quãng đường đi về cùng Gia Thuần cũng im bặt, cũng chỉ có nói chuyện vài câu vu vơ đỡ ngượng.
Hà Yến thấy con gái mình không vui liền lên phòng hỏi han "Tiểu Tinh, mẹ có phiền con không?". Diễm Tinh nhìn bài thi toán trong tay với đôi mắt vô hồn nhưng vẫn có chút ý thức trả lời "Mẹ vào đi ạ"
"Hôm nay lại làm sao nào ?"
"Con được điểm tối đa bài thi toán rồi. Gia Thuần thua con 1 điểm"
"Không phải con nên vui lên sao? Mẹ nhớ con rất muốn hơn Tiểu Gia mà"
"Nhưng lần này..là cậu ấy cố ý nhường con"
"Ra là vậy, con không vui vì Tiểu Gia cố ý nhường, con muốn tự lực để hơn cậu ấy, có đúng không?''
Diễm Tinh không trả lời lặng lẽ gật đầu. Cô đâu phải loại người đó loại người cần người khác nhường mới hơn được chứ. Mặc dù có hơi buồn nhưng cũng khá vui vì Gia Thuần nhường cô thì cả hai mới có cơ hội ngồi cùng bàn, việc này nếu cô hiểu là Gia Thuần cố ý làm vậy thì cũng không có gì sai...
Sáng hôm sau.
Nhã Lâm đặt mấy tờ đơn đăng kí thi năng khiếu lên bàn rồi nói lớn ''Cuộc thi năng khiếu, mỗi lớp ít nhất ba tiết mục. Các cậu ai có hứng thú nào?''
Nhưng lời của Nhã Lâm cứ như gió thoảng qua tai, bạn học trong lớp đều nghe cả nhưng cứ ồn tiếp mặc kệ Nhã Lâm đứng như trời trồng trên bục. Hạo Ân thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-voi-hoc-ba/2833579/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.