Diệp Hâm ôm Phó Nhụy ngủ một đêm, Phó Nhụy thì ngủ ngon lành, chỉ đáng thương cho Diệp Hâm cương cứng cả một buổi tối.
Diệp Hâm cũng không dám đánh thức Phó Nhụy, bởi vì tính khí rời giường của cô vô cùng nghiêm trọng.
Thời điểm Phó Nhụy tỉnh lại, Diệp Hâm cũng không ở trên giường, cô mặc áo tắm dài đi ra ngoài, thấy Diệp Hâm đang ngồi trên sofa phòng khách chơi game.
Bởi vì sợ đánh thức cô, Diệp Hâm cũng không bật tiếng, một chút âm thanh cũng không có.
Anh chơi vô cùng chăm chú, cũng không phát hiện Phó Nhụy phía sau.
Phó Nhụy rửa mặt chải đầu xong xuôi, lúc này mới nhẹ nhàng đi tới phía sau Diệp Hâm. Lúc này, Diệp Hâm đang đánh tới nơi mấu chốt, cũng không phát hiện ra cô.
“Diệp Hâm!!!” Phó Nhụy che mắt anh lại, bên tai hô to một tiếng.
Diệp Hâm sợ tới mức suýt nữa ném điện thoại xuống, chờ anh kéo tay Phó Nhụy xuống dưới, đã sớm chết trong trò chơi, đồng đội cũng đang chửi anh!
“Nhụy Nhụy!” Diệp Hâm tuyệt đối sẽ không mắng Phó Nhụy, cũng sẽ không tức giận với cô, đối với trò nghịch ngợm này cũng chỉ bất đắc dĩ gọi cô một tiếng.
“Anh tức giận?” Phó Nhụy từng mắt, “Người ta rất đói bụng!”
“Thu thập đồ đạc rồi chúng ta đi ăn sáng.”
Diệp Hâm cả đêm không ngủ ngon, đối với Phó Nhụy trước mắt chỉ có thể nhìn mà không ăn, dứt khoát chơi game từ sớm.
Vừa thi đại học xong, đồng hồ sinh hoạt của Diệp Hâm cũng chưa được điều chỉnh, buổi sáng vẫn dậy rất sớm, anh chơi game đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-voi-em-trai-cua-ban-than/214092/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.