Màn ảnh bên ngoài, hai mắt ông Ân tối sầm, baton rơi “toong” trên mặt đất, quản gia Trương vội vàng đỡ lấy.
"Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!" Đầu óc ông Ân choáng váng, hoa mắt, ái oán kêu: “Sao tôi lại sinh ra nghiệt tử như vậy chứ? Ngay cả cái nhà ma cũng sợ, thật là… Thật là cực kì mất mặt.”
Quản gia Trương vội vàng đưa tay đón lấy ông chủ.
Ông kiên nhẫn khuyên răn: “Ông chủ, ông nghĩ mà xem, nếu để cho người khác biết ngài xem trực tiếp cũng có thể tức giận, không phải còn mất mặt hơn sao.”
Ông Ân: "..."
Bên kia, cả nhóm bốn người Lộ Nhâm đã vào nhà ma.
Vừa đi vào, Lộ Nhâm lập tức nhăn mũi, suýt chút nữa lại hắt xì.
Bời vì đi vào đầu tiên nên Lộ Nhâm ở trước mặt mở đường. Hai cánh tay Ân Bắc Lâm lười biếng khoác lên trên vai cậu, đi theo sau.
Triệu Thiên Dữ đứng ở phía sau, Quan Cảnh dính vào bên cạnh Triệu Thiên Dữ, có điều nhìn anh ta không giống vẻ sợ hãi, nhịn cười nhìn tới nhìn lui.
Triệu Thiên Dữ không phải cũng rất sợ sao nhưng vẫn lớn tiếng gọi Lộ Nhâm: “Tiểu Lộ, nếu như cậu sợ thì anh Triệu giúp cậu lên đầu.”
Lộ Nhâm lắc đầu: “Không sao, tôi không sợ.”
Cậu đúng là cảm thấy khá tốt.
Mặc dù trong không khí đều là mùi vị mục nát không thể nói thành lời. Ánh sáng cũng không lọt vào được, cửa Huyền Quan toàn là mạng nhện, trong ngăn tủ rõ ràng có vết bị phá hoại nhưng mà nhà ma có tinh xảo đến mấy cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-voi-anh-de-phao-hoi-noi-dinh-dam/437795/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.