Lộ Nhâm gào lên một tiếng, ngây người nhìn Ân Bắc Lâm.
Kẻ làm việc xấu chỉ nháy mắt, ngạo nghễ nhìn cậu, chống người muốn đứng lên.
Cắn cậu xong thì muốn bỏ chạy?
Lộ Nhâm: "..."
Đây chính là nụ hôn đầu của cậu đấy!
Lộ Nhâm bĩu môi.
Không biết xấu hổ hay khó chịu nhiều hơn, Lộ Nhâm vượt qua bản tính rụt rè, không biết lấy sức lực ở đâu ra, nắm lấy khuỷu tay Ân Bắc Lâm, mạnh mẽ kéo ngược trở lại.
Quần chúng đang vây xung quanh: "...?"
Đây là tình huống gì?
Ân Bắc Lâm ngạc nhiên loạng choạng.
Lộ Nhâm mím môi, ôm chặt Ân Bắc Lâm không buông, lại còn đưa tay kia ra sờ lưng anh.
Có rồi! Ánh mắt Lộ Nhâm sáng lên, giây tiếp theo lập tức vỗ mạnh lên lõi của máy cảm biến.
"Máy cảm biến của Ân Bắc Lâm bị bắn trúng, out!"
Nghe được thông báo này, Lộ Nhâm cười toét miệng, cuối cùng cũng buông tay ra.
Cho anh cắn tôi!
Lộ Nhâm nằm giang hai tay hai chân trên mặt đất, lấy mu bàn tay lau mặt, ngẩng đầu nhìn Ân Bắc Lâm đang ở trên người mình, nhếch miệng cười nói: "Em thắng rồi."
Khi Lộ Nhâm nói ra lời này, vầng hào quang của mặt trời đã hoàn toàn khép lại trên rặng san hô, màn đêm dần buông xuống.
Ân Bắc Lâm chống người ngồi lên.
Anh bình tĩnh nhìn Lộ Nhâm.
Tóc đen xõa ra khỏi mũ bảo hiểm, khuôn mặt tuấn tú lấm lem, ửng hồng, khóe môi còn có vết thương.
Nhưng đôi mắt kia lại đen bóng, sáng rực khi cười nói “Em thắng rồi”
Đầu lưỡi ung dung thong thả lướt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-voi-anh-de-phao-hoi-noi-dinh-dam/437777/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.