Vui không?
Không vui!!
n Bắc Lâm hỏi một câu, Lộ Nhâm cảm giác được tiếng sấm "bùm" từ
trên trời...
Khét luôn.
Nam chính ơi anh có biết mình đang nói gì không, Lộ Nhâm bối rối.
Không, chẳng lẽ cậu xuyên tới trạm bên rồi?
Sao một nam chính khôi ngô tuấn tú của Đông Phương Chi Trúc, nháy mắt đã muốn sống chung với bia đỡ đạn ẻo lả như cậu??
Lộ Nhâm mấp máy miệng nhưng mà vẫn không nói một lời.
Sự im lặng của cậu khiến n Bắc Lâm không hài lòng lắm.
“Sao?”
Ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên vô lăng, n Bắc Lâm lạnh giọng nói: “Đồ chơi đột nhiên bị câm rồi?”
…Uy hiếp rõ ràng như vậy, thật sao hả phu quân ơi?
"Em vui... Em vui chứ, nhưng anh, anh Lâm," Lộ Nhâm lắp bắp lấy hết can đảm, "Em nghĩ, em vẫn nên..."
Em vẫn nên về nhà một mình thì hơn...
Lời chưa nói xong, vẻ mặt của n Bắc Lâm trầm xuống, đôi mắt phượng hơi híp lại, “Hả?” một tiếng, “Vẫn cái gì?
“Vẫn... Vẫn, vẫn là lần đầu tới đây!”
Lộ Nhâm gượng cười rồi nói, “Hahaha, nơi này to thật, đẹp thật.”
Xong rồi Lộ Nhâm, Lộ Nhâm sắp xong rồi.
n Bắc Lâm nhìn vẻ mặt Lộ Nhâm, "Vậy sao," Anh thản nhiên nói, "Nãy tôi còn tưởng rằng cậu muốn về nhà của mình cơ.”
!!!
Hai mắt Lộ Nhâm sáng lên, "Em có chút..."
"Nhưng mà nếu đồ chơi nhỏ đã thích nơi này," n Bắc Lâm khẽ cười, "Vậy ngày mai cứ để bọn họ dọn đồ, tiện thể trả phòng cậu luôn."
Lộ Nhâm, "..."
...Cmn, đây không phải đang chơi mình à?
Nhìn vẻ mặt chán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-voi-anh-de-phao-hoi-noi-dinh-dam/437760/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.