“Lốp bốp lốp bốp lốp bốp!!” Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lộ Nhâm đỏ mặt, cậu đi theo Ân Bắc Lâm còn có đạo diễn Từ ở phía sau, cả ba cùng lên sân khấu.
Nhân viên đã chuẩn bị sẵn ba chiếc ghế dựa trên sân khấu.
Lộ Nhâm ngồi xuống, xoa xoa mặt.
Hy vọng độ nóng trên mặt có thể giảm bớt chút ít.
Vừa rồi, đạo diễn Từ ở bên cạnh đột nhiên xen vào, khiến cậu thanh tỉnh hơn một chút.
Cũng may bọn họ không kết hôn, cũng may đạo diễn Từ không thấy được.
Nhưng lúc đứng lên, lão đại Trần Tư Vũ ồ lên một tiếng…khẳng định là anh ta để ý đến rồi!!!
Lộ Nhâm lệ rơi đầy mặt, hơn nữa lúc vừa mới đứng lên cậu phát hiện, có phóng viên ở hàng ghế đầu.
Trời đất ơi…
Lộ Nhâm ngồi trên sân khấu, trên mặt tuy rằng đang mỉm cười nhưng trong lòng đã gào thét ra tiếng.
Cậu nhắm mắt lại – sẽ không bị phóng viên chụp lại đâu ha?
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mất mặt chết đi được mà!!!
Lộ Nhâm ở một bên còn đang gào khóc, bên này người dẫn chương trình đã mỉm cười bắt đầu buổi phỏng vấn.
Cậu vốn còn đang lo lắng, bởi vì ký ức của nguyên chủ tiểu thiên tài này khi tốt khí xấu.
Lộ Nhâm đối với ký ức về đoàn phim cũng chỉ có một ít ký ức mơ hồ không rõ ràng, chi tiết quay chụp của đoàn phim, cùng rất nhiều chuyện khác cậu không nhớ rõ, ấn tượng lại càng không sâu đậm lắm.
Cũng may là, trước khoảng thời gian mà phim công chiếu, Lộ Nhâm có xem bản cắt thô, còn đọc kịch bản lại vài lần.
Tuy là mỗi lần đọc đều không nghiêm túc lắm, hoặc là đi chơi với Ân Bắc Lâm, không thì cũng là đang chơi với Ân Bắc Lâm…nhưng không ít thì nhiều, cũng coi như một buổi học bù, cũng làm cậu nhớ lại vài chuyện ngẫu nhiên.
Chỉ là theo ký ức dần hiện lên, Lộ Nhâm cũng dần dần ý thức được, những lời mà bác Trịnh Hùng nói với lão già…hẳn là không phải những lời bịa đặt.
Nguyên chủ thật sự là vì Đỗ Hoài mới đến đoàn phim này.
Bởi vì những hình ảnh từ các ký ức rời rạc ấy cơ hồ toàn bộ đều có liên quan đến Đỗ Hoài.
Cái gì mà vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Hoài khi phát biểu, rồi Đỗ Hoài đang ăn cơm, còn có việc cậu đi ngang qua đỗ hoài, Lộ Nhâm mơ hồ nhớ ra rồi.
Lộ Nhâm:”==”
Các loại ký ức này…không có còn hơn.
Người dẫn chương trình mỉm cười hỏi: “Đạo diễn Từ, nghe nói trong kịch bản ban đầu, nam chính là một người tương đối không lộ liễu, hoặc có thể nói, chính là một người bình thường, lúc ngài tuyển chọn người, tại sao lại nghĩ đến việc lựa chọn Ân lão sư đây?”
“Lúc ấy tôi cũng không nghĩ là chọn Bắc Lâm.” Gương mặt nghiêm khắc của ông tức khắc lộ ra chút cười cười “Hẳn mọi người cũng nhìn ra được, hai chữ bình thường hoàn toàn không ăn nhập gì đối với Ân Bắc Lâm.”
“Bất quá cậu ta chính là kẻ mà tài cao ga cũng rất lớn.” Đạo diễn Từ tán thưởng mà nói “Tôi mời cậu ta thử vai, cậu ta mặc quần áo mua ở vỉa hè, xám xịt, cũng không đeo khẩu trang, cũng không gọi vệ sĩ, trong đoàn phim của tôi lặn lộn hơn hai giờ, không một ai phát hiện ra cậu ta là Ân Bắc Lâm.”
“Lúc Ân Bắc Lâm đến trước mặt tôi.” Đạo diễn Từ cười nói “ Lúc ấy tôi nói, có thể, cậu có thể đến nếu cậu muốn.”
Người dẫn chương trình kinh ngạc: “Thật sự có chuyện này sao?”
Ân Bắc Lâm nhàn nhạt mà gật đầu: “Đúng thật là có chuyện này.”
Toàn hội trường tức khắc kinh ngạc mà “Oa!” lên một tiếng cảm thán.
“Nhưng đây là bản đẹp mà.” Ân Bắc Lâm dừng một chút, sau đó nói: “Tôi bên cạnh đạo diễn Từ hai giờ hơn, ông ấy không phát hiện ra tôi, cho rằng tôi đến muộn, sau đó vô cùng tức giận mà gọi điện…”
Đạo diễn Từ khụ một tiếng cắt ngang: “Được rồi, được rồi, không cần kể chi tiết, tỉ mỉ như thế đâu.”
Khán giả bật cười, Lộ Nhâm cũng cười.
Cốt truyện này cậu cũng biết, lúc Đông Phương Chi Trúc viết ra, có rất nhiều người mắng rằng đang viết nhăng viết cuội gì vậy.
Nhưng cậu là người lạc vào trong cảnh, tự mình thật sự nhìn điện ảnh, nhưng thật ra cũng cảm thấy, giống như trong tiểu thuyết viết cũng giống nhau —
Trần Đao và Ân Bắc Lâm là hai thái cực hoàn toàn bất đồng.
Kỹ thuật diễn xuất của Ân Bắc Lâm thật sự rất tuyệt vời. Cho dù là ngũ quan, anh tưởng tượng Trần Đao là một người hoàn toàn không có chút thu hút nào, ai cũng có thể một chân mà dẫm lên, khác hoàn toàn so với khí chất của Ân Bắc Lâm.
Người dẫn chương trình cũng cười, anh ta lại hỏi: “ À Ân lão sư, hình như đây cũng là lần thứ hai ngài hợp tác cùng đạo diễn Từ rồi, lần hợp tác này, ngài cảm thấy phong cách của đạo diễn Từ có thay đổi không?”
Ân Bắc Lâm bình đạm cười.
“ Chuyện tôi và đạo diễn Từ họp tác đã là chuyện của bốn năm trước.”
“Phong các của đạo diễn Từ trước đây tương đối trầm mặc ít lời, sau khi quay xong một phân cảnh, người ta hỏi ông ấy thế nào.” Ân Bắc Lâm trầm ngâm hai giây, học theo ngữ khí của đạo diễn Từ “Ông ấy chỉ nói rằng là ổn.”
“Nhưng mà đối với diễn viên chúng tôi mà nói, bọn tôi chỉ muốn có hai câu trả lời, hoặc là tốt, hoặc là không tốt.” Ân Bắc Lâm nói “Một khi nghe được câu này, bọn tôi thường quay lại từ đầu.”
“Hiện tại đạo diễn Từ nói nhiều hơn trước rất nhiều, lúc thảo luận cùng bọn tôi, ông ấy sẽ nói ông ấy muốn thế nào, muốn hiệu ứng như thế nào, tất cả ông ấy đều nói rất rõ ràng.”
“Bằng không lúc diễn” Ân Bắc Lâm nhẹ nhàng cười “Số lần quay của mỗi người khẳng định là gấp mười lần hiện giờ.”
Người dẫn chương trình bật cười.
Đạo diễn Từ liếc Ân Bắc Lâm một cái, bản thân cũng không kiềm được mà nở nụ cười.
Sau đó cả hội trường cũng vang lên tiếng cười.
Tiếp theo, người dẫn chương trình lại hỏi đạo diễn Từ và Ân Bắc Lâm một chút vấn đề về tác phẩm điện ảnh, sau đó, chuyển câu chuyện đến cho Lộ Nhâm.
“Muốn hỏi Đường lão sư một chút, trước đây ngài cũng đã từng đóng qua vai tương tự thế này, lần này ở Lưỡi Đap, tôi phát hiện kỹ thuật diễn xuất của ngài có chút thấp hơn so với trước kia rất nhiều, đến cuối mới có thể biểu hiện điên cuồng, chuyện này là đang có chuyện đặc biệt suy xét sao.”
Nghe xong vấn đề này, Lộ Nhâm đổ mồ hôi hột.
CẢm giác được đây cũng không phải là chuyện suy xét đặc biệt gì – chủ yếu là cậu không có cảnh đặc tả diễn xuất nào cả!!!
Nguyên chủ hẳn là có một số ít cảnh đặc tả, nhưng có lẽ không đạt tới yêu cầu của đạo diễn Từ nên đều bị xóa rồi.
Nhân vật Ôn Niệm này chỉ có một số ít cảnh quay, lúc trước có một ít cảnh quay tay chân nhân vật, bóng dáng, gương mặt cũng chỉ là một thoáng kinh hồng, nên cảnh quay ít đến thảm thương.
Những lời này không thể nói với khán giả, Lộ Nhâm nghĩ, liền thay đổi phương pháp giải thích.
“Từ góc độ của bản thân mình, tôi cũng không cố ý đóng vai nhân vật thần bí – chỉ là trong hoàn cảnh bất đồng, nhân vật cũng sẽ có trạng thái bất đồng.”
“Nhân vật Ôn Niệm này nửa đầu vẫn tương đối tự do, hắn ta giống như một người ngoài cuộc, cao cao tại thượng mà nhìn các nhân vật chính, cũng là do có một đoạn tùy thời tự do, cho nên một nửa mọi người sẽ cảm thấy thần bí, mà thật ra, cốt truyện cho hắn giống như một loại thợ săn đùa bỡn con mồi, rất có cảm giác thành thạo.”
Lộ Nhâm dừng một chút, cười gượng: “Chính là…cũng không có đặc thù gì để suy xét.”
“Bởi vì theo cốt truyện dần dần phát triển, Ôn Niệm từ người ngoài cuộc thành một ký ức với tôi.” Đạo diễn Vương ha ha cười “ Nghe thấy chưa?”
Từ đạo trên sân khấu nói: “Vậy thì ngài đến chậm một bước, đã có người xếp hàng rồi.”
Mọi người bị đạo diễn Từ chọc cười.
Trần Tư Vũ và Châu Tử Xuyên cũng tiếp nhận phỏng vấn.
Châu Tử Xuyên ngây ngốc, người dẫn chương trình hỏi cậu ta có muốn nói gì không, cậu ta cầm micro, nói: “Bộ điện ảnh đúng là lợi hại thật nha, tôi suy nghĩ cả ngửa ngày rốt cuộc hung thủ là ai, ban đầu tôi còn tưởng hung thủ là Quan lão sư, kết quả sau đó phát hiện không phải, sau đó tôi lại cho rằng là Đỗ lão sư, kết quả Đỗ lão sư cũng bị bắt luôn.”
“ Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Trần Tư Vũ so với cậu ta thì dè dặt hơn nhiều, những gì anh ta nói đều rất nghiêm túc.
Lộ Nhâm nghe những gì anh ta đã nói đều vô cùng nghiêm túc, ai ngờ Trần Tư Vũ đột nhiên thay đổi chủ đề, bắt đầu đoán hung thủ: “Nhưng ý kiến của tôi và Tử Xuyên không giống nhau lắm, nếu như mà nói hung thu, thì hung thủ chính là Lộ Nhâm.”
Sau đó Trần Tư Vũ thao thao bất tuyệt hết hai phút nói lý do, Lộ Nhâm trên sân khấu rất muốn cười phá lên.
Đại ca! Làm sao mà mấy cái anh nghiêm túc toàn là sai thế hả?
“Đạo diễn Từ, ngài đồng ý với ý kiến của Tư Vũ hay ý kiến của Tử Xuyên hơn?” Người dẫn chương trình nói: “Giữa hai người bọn họ có người nói đúng sao?”
“Tôi thật mừng vì mọi người có ý kiến không giống nhau.” Đạo diễn Từ ha ha cười một chút “Lúc tôi quay "Đao Phong", hy vọng có thể chiếu một nửa, nửa còn lại để cho mọi người phỏng đoán xem.”
“Còn đúng sai, chỉ cần là khán giả tán thành thì tôi đều cảm thấy có lý.”
Tiếng vỗ tay vang lên, buổi công chiếu xem như là kết thúc.
Nhưng Lộ Nhâm vừa ra ngoài, cùng lúc đụng phải Nhiêu Manh Manh cùng với Đỗ Hoài, còn có Hà Châu từ một sảnh lớn khác ra tới.
Cậu lại thấy, không chỉ Nhiêu Manh Manh, Lạc Cửu Ca và Hứa Thanh Thanh cũng ở đây.
Ba người nói nói cười cười cùng nhau ra. Bạc quản gia trầm mặc mà đi theo bên cạnh.
Lộ Nhâm kinh ngạc.
Cậu còn tưởng rằng giống như Tô Hi, Hứa Thanh Thanh và Lạc Cửu Ca không có đến, không nghĩ là họ cũng đến, nhưng họ không muốn gặp Ân Bắc Lâm lắm.
…Xem ra bất kể thế giới này là nguyên tác hay là đồng nhân văn, Ân Bắc Lâm và bốn nữ chủ cái gì cũng chưa có.
Lộ Nhâm có chút chột dạ.
…Như thế này là do cậu hại sao?
Nhưng cậu vừa mới nghĩ như vậy, Nhiêu Manh Manh đã nhìn đến cậu, tựa hồ có chút sửng sốt.
Giây tiếp theo, Lộ Nhâm nhìn cô cùng với Lạc Cửu ca và Hứa Thanh Thanh ở bên cạnh nói vài câu, sau đó đã rời đi.
Thực tế, nói chuyện ở lối đi cũng không tiện lắm.
Một là bởi vì có rất nhiều lẵng hoa bài trí, hai là còn có phóng viên, còn có người xem vừa mới ra khỏi hội trường, bọn họ ở một bên chú ý đến mấy người Lộ Nhâm.
Nhiêu Manh Manh đi đến, đầu tiên là cười chào hỏi cậu, sau đó nhiệt tình mà ôm cậu một chút, nhân tiện nhỏ giọng nói với Lộ Nhâm.
“Cậu chờ đi, nhớ theo dõi điện thoại.”
Lộ Nhâm ngẩn ra, theo bản năng liếc nhìn cô một cái.
Nhưng Nhiêu Manh Manh nói xong, ôn nhu cười cười, quay lại chào hỏi.
Chờ nhân viên đưa họ theo một hướng khác, đi qua lối dành cho nhân viên, không có người khác, Lộ Nhâm liếm liếm môi, sau đó lấy ra điện thoại nhìn thoáng qua.
Trên đó là tin nhắn Nhiêu Manh Manh nhắn cho cậu.
Manh Manh: [Lộ Nhâm, gần đây có người tìm đến bạn học đại học của chúng ta, hỏi về không ít chuyện lúc đại học của cậu.]
Manh Manh: [Bạn của tôi nói lại với tôi, những người này lòng vòng quanh co mà hỏi về quan hệ của cậu với Đỗ Hoài.]
Lộ Nhâm vội vàng đọc, tim như hẫng mất một nhịp, vội vàng nhắn lại cảm ơn.
Nhiêu Manh Manh trả lời cậu: [Không có gì, cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ là tôi cảm thấy có chút kỳ quá. Nhớ nói cho người đại diện và Bắc Lâm ca một tiếng.]
Lộ Nhâm lại nói cảm ơn.
Buông điện thoại, biểu tình của Lộ Nhâm có chút rối rắm.
…Không biết có phải hay không, bác Trịnh cũng đang hỏi chuyện này.
Lộ Nhâm thở dài, gõ gõ đầu mình, nhớ tới lúc trước xem phim, những ký ức về Đỗ Hoài hiện lên trong đầu…
Lộ Nhâm đã rối càng rối hơn nữa.
Nếu thật là nguyên chủ thích Đỗ Hoài, cậu ta cũng phòng thủ như thấy rắn rết bò cạp…Lần trước có đồ rơi xuống, Đỗ Hoài cũng không dám cùng cậu bắt lấy.
Như vậy rồi, điều tra chuyện của cậu và Đỗ Hoài còn ý nghĩa gì nữa? Lộ Nhâm có chút không hiểu.
Lộ Nhâm vừa định nói cho Ân Bắc Lâm, nhưng phóng viên của buổi ra mắt lại bắt đầu.
Hết cách, Lộ Nhâm thu lại điện thoại.
Bên kia
Hà Uyển và Văn Nhân trở về kí túc xá, hai người khóa cửa, lúc trở lại kí túc xá đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi xổm xe video về bộ "Đao Phong"
Chính thức không để mọi người đợi lâu, đúng mười giờ tối, trailer Lưỡi đao lộ ra, còn có tất cả video về buổi ra mắt đều lộ ra.
Hà Uyển và Văn Nhân đem ghế dựa qua cùng xem phim.
Click mở video thứ nhất, là video truyền miệng của những người nổi tiếng về "Đao Phong"
Đầu clip là giới thiệu về phim, đồng thời có minh tinh màn ảnh đánh giá về lần đầu xem phim.
“Oa,lần đầu chiếu có nhiều người đến như vậy sao?” Văn Nhân cảm khái nói “Sớm biết thế chúng ta đi sớm một chút, nói không chừng có thể ngồi xổm ở dưới xin chữ kí của bọn họ.”
Hà Uyển chỉ thích Nhất Lộ Hướng Bắc, cũng không phải thực sự thích những người khác.
Nhưng nghe đến nhiều cái tên quen thuộc, cũng không chỉ có chút líu lưỡi.
“Lạc Cửu Ca đến sảnh của Nhiêu Manh Manh, tôi còn tưởng cô ấy đến chỗ của Lâm Dã.” Hà Uyển kinh ngạc nói “Cô ấy và Nhiêu Manh Manh thân nhau như vậy sao?”
" Hình như Hứa Thanh Thanh cũng đi. ' Văn Nhân ngẫm lại " Khả năng quan hệ giữa ba người không tồi đi? Tớ thấy có tấm ảnh chụp ba người cùng đứng chung.”
Hà Uyển lướt lướt điện thoại, cười một chút: “Châu Tử Xuyên và Trần Tư Vũ cũng đi. Tớ xem cảnh chụp có vẻ Triệu Thiên Dữ không có đi, nhưng cũng đi theo chuyển phát.”
“Xem ra quan hệ của bọn họ rất tốt nhỉ.”
Lướt xong minh tinh danh tiếng, đến số đặc biệt, Hà Uyển và Văn Nhân cùng nhau nhìn nhìn, phát hiện tổ tiết mục đã đăng lên video phỏng vấn lần đầu công chiếu hoàn chỉnh.
Hai người không chút suy nghĩ, cũng không thèm nhìn đến chuyện khác, trực tiếp click vào Nhất Lộ Hướng Bắc phỏng vấn lần đầu.
Một lưỡi đao màu bạch kim lạnh lẽo như băng xuyên qua bóng tối, sau đó, dần dần khuất đi.
Video bắt đầu khi Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm cùng xuống xe.
Nhìn thấy Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm cùng nhau khoe eo, Ân Bắc Lâm còn hôn nhẹ lên trán Lộ Nhâm — Hà Uyển tức khắc mất khống chế mà chụp lấy cánh tay của Văn Nhân, hai người lôi lôi kéo kéo, đỏ mặt “Kìa, kìa, aaaaa” mà hét!
Hai người khác trong ký túc xá 623 giật nảy mình.
“Hai người coi cái gì đó?” Trưởng kí túc xá kiềm lòng không đậu mà hỏi, đi đến sau hai người.
Hà Uyển kích động mà lớn tiếng “ Đến đây đến đây mau đến đây, bọn tớ đang coi lễ chiếu đầu của Nhất Lộ Hướng Bắc.”
“Nhất Lộ Hướng Bắc?” Trưởng ký túc xá sửng sốt một chút “Là Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm?”
“Đúng đúng đúng đúng rồi!” Văn Nhân điên cuồng gật đầu “Bọn họ quay lần gần nhất là công chiếu của Lưỡi đao, hai bọn tớ đang xem phỏng vấn – hai người bọn họ thật sự quá ngọt rồi.!!!”
Hai người phía sau ghé đầu vào xem, nhìn Ân Bắc Lâm hôn Lộ Nhâm, tức khắc trợn mắt mà hô một tiếng “Mẹ nó, Lâm gia thật sự làm như thế trước mặt nhiều người vậy sao?”
“Hai người này đẹp quá đi!!!”
Bị thồn cẩu lương đến mức hai người cũng xách ghế sang, trong ký túc xá, bốn người ngồi cạnh nhau, vô cùng náo nhiệt mà xem video nổi lên.
Các cuộc trò chuyện tương tự nổ lên ở khắp nước trong các độ tuổi khác nhau.
Đêm đó, Lưỡi đao chiếu mục này, nó nhanh chóng xông lên hot search thứ hai
Tuy nhiên, Ân Bắc LÂm thông báo lời tỏ tình của anh bị từ chối ở trước
Cái thứ ba là một người không thể hiểu được Mục Từ, đạo diễn Từ đánh gãy thi pháp.
[Cái hotsearch thứ nhất do ai nghĩ ra đó, fan Nhất Lộ Hướng Bắc nghe xong thiếu chút nữa là nghĩ họ chia tay rồi.]
[Có cái gì mà hoang mang, bên trên bảo bị từ chối chứ có nói là bây giờ đâu.]
[Mẹ nó, xem hoàn chỉnh lễ chiếu Nhất Lộ Hướng Bắc rồi, chỉ muốn nói Lâm gia và anh dâu ngọt quá ngọt 1551.]
[Đi coi cái hotsearch thứ ba đi, bấm vô là bị cười chết đó.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha đạo diễn Từ!! Vợ chồng son nhà người ta ở chung với nhau, ngài ở bên cạnh làm gì!!! Suy nghĩ rồi hẵng ngắt việc làm của người ta được không?”]
[Có 1 nói 1, không ai thấy Lâm gia bỗng nhiên hài hước sao, tôi bị Lâm gia mặt lạnh hài hước chọc cười chết rồi.]
Share hình đội Husky bụng đen.
[Có tôi, tôi cũng get được rồi, Lâm gia quả thực là cao lãnh tuyết lang thành phúc hắc husky rồi.]
[Phụt 22333333333333 phúc hắc husky là cái quỷ gì thế ha ha ha ha ha ha ]
[Các huynh đệ, vì Lộ Nhâm giả nữ nên cố ý mua vé đi xem lần đầu công chiếu, kết quả giả nữ chỉ xuất hiện ở phút cuối a!!! Tan nát cõi lòng!!! PS: Phim này không tồi nha]
[Vì Lâm gia đi, tôi phát hiện Lâm gia trong phim diễn vai âm trầm rất mê hoặc nha, doạ tôi chết rồi, chính là cái loại tử khí âm âm trầm trầm này. Nhưng mà đúng là cái gì anh ấy cũng có thể diễn, quá hay, a a aaaaa, không hổ là Lâm gia của ta, à không, Lâm gia của tẩu tử.]
[ Spoil, mới xem xong lần đầu công chiếu vào, dưới đây là cảm tưởng và cảnh báo.
Bộ phim này thật sự liên kết rất chặt với nhau, tiết tấu cũng rất chặt chẽ, đem tôi xoay mòng mòng mòng mòng. Tôi và Châu Tử Xuyên đều có ý nghĩ giống nhau, chính là lúc ấy vì hung thủ hẳn là ở bên trong cảnh sát lâu năm, bời vì Hà Châu bên trong có quá nhiều nhiệt tâm, lại quen thuộc địa hình còn biết theo dõi, lại có phản ứng kinh nghiệm trinh sát, lúc ấy tôi cảm thấy Hà Châu mới thật sự là hung thủ, ai ngờ lại không phải!
Đỗ Hoài diễn vai con trai của Cục cảnh sát, tôi hoài nghi từ đầu có phải hung thủ là cậu ta, nhưng cậu ta quá lợi hại, tôi cảm thấy nếu thật sự là hung thủ thì với tính cách đó không đi lãnh cơm hộp mới là lạ. Ai mà biết cốt truyện ở sau, người này thật sự là gian tà nha, là một người đen từ đầu tới chân, là một con người hai mặt.
Chỉ là tôi xác định 80% hung thủ là Đỗ Hoài, không nghĩ cậu ta để cho Hà Châu bắt được…[cằm rớt.jpg]
Sau đó tôi đoán có phải là Lộ Nhâm có sở thích mặc đồ nữ hay không, có phải cậu ta mới là đại Boss, ý kiến tôi và Trần Tư Vũ cũng không khác biệt lắm.
Nhưng mà hiện tại ngẫm lại, cái kết cục đối diện có ý vị rất sâu xa. Tôi vốn là nghi ngờ nam chính, nhưng giờ ngẫm lại, từ khả năng quay chụp, nhớ rằng đạo diễn Từ cũng ngụy trang một lần, cho nên tôi suy đoán, hung thủ chân chính là Trần Đao.]
[Tôi cảm thấy hung thủ thật sự là Đỗ Hoài, lời Đỗ Hoài chẳng lẽ nhất định là thật sao? Phim không có tử hình, hắn ta lại nói thi thể kia không liên quan tới hắn, khả năng là vì cảnh sát không có chứng cứ, là vì giảm hình phạt nên mới nói dối.]
…
Các loại thảo luận càng ngày càng nhiều.
Sau đó "Đao Phong" tung ra mấy bộ đồ nữ của Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm, khiến cho hội đu cp càng gào thét dữ dội hơn.
Lần đầu công chiếu, nhiều người trong nghề cũng khen ngợi "Đao Phong", nhất trí khen ngợi.
"@Giải thích phim dễ hiểu: Lưỡi đao tuy là phim thương mại, nhưng quay phim đẹp, hoàn toàn không mị tục, huyên nghi làm được có thể làm đến cực hạn. Một ngàn người một ngàn ý, đạo diễn Từ làm được. "
"@Biên kịch Sở Thu Bình: "Đao Phong" rất đáng để coi đó nha."
"@Đạo diễn Vương Hạc: trong lòng tôi, bộ phim xuất sắc nhất năm nay chính là bộ này."
"Đao Phong" có chút bạo.
Lộ Nhâm vốn định về nhà mà cùng Ân Bắc Lâm nói về chuyện của Đỗ Hoài, nhưng "Đao Phong" bạo hồng như thế, phía đầu tư không nói hai lời, trước khi chiếu phim đã nhanh chóng an bài vài lần đi tuyên truyền cả nước.
Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm vội đến mức hai chân không chạm đất – lúc trước bảo về nhà rồi nói, kết quả Ân Bắc Lâm so với cậu còn bận rộn hơn, cả ngày đi khắp nơi.
Lộ: [Anh, hình như bác Trịnh vẫn cảm thấy X là Đỗ Hoài, chuyện Manh Manh cùng em nói hôm đó.]
Lộ: ["Lộ" và " Nhiêu Manh Manh" lịch sử trò chuyện]
Lão công chủ trả lời lại bằng tin nhắn thoại.
"Không có chuyện gì." Tiếng Ân Bắc Lâm khàn khàn từ tính "Chờ anh về."
Bên tai Lộ Nhâm nóng lên, trả lời "Biết rồi" biểu cảm chó shiba.
Khua chiêng gõ trống mà vội vàng chỉnh chu, Lộ Nhâm mới kết thúc được sinh hoạt, cũng nhàn hạ hơn.
Cũng không thể coi là nhàn hạ được, "Triêu sinh" đóng máy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]