Chương trước
Chương sau
"Trời ơi, Ân Bắc Lâm đến đoàn phim của chúng ta??!"

"Aaaa, Ân Bắc Lâm đẹp trai quá, tôi sắp hét theo rồi."

"Hahahahahaha, Lộ Nhâm được đón rồi. "

"Đã nói là sẽ đến tham ban mà, cười chết đi được, kết quả đúng là như thế."

"Chồng của chị dâu ba bạt mạng đến bắt người rồi hahahahahahaha "

" ... "

Bên tai vang lên tiếng xì xầm bàn tán của nhân viên đoàn phim.

Đỗ Hoài chắc vừa rồi không nhìn thấy Ân Bắc Lâm, vẻ mặt còn có chút ngượng ngùng, "Tiền bối, anh tới rồi"

Ân Bắc Lâm chào hỏi Đỗ Hoài.

Lộ Nhâm cũng nặn ra một nụ cười lấy lòng, "…Anh, sao anh lại ở đây."

Nghe được lời nói của cậu, Ân Bắc Lâm nhéo cổ cậu, liếc xéo một cái, "Cậu nói xem."

Ân Bắc Lâm lười biếng, "Không trả lời tin nhắn, còn bận hơn tôi sao?"

Lộ Nhâm, "...Em, em trả lời lại rồi."

Ân Bắc Lâm nhìn cậu một với ánh mắt "nghĩ xem cậu trả lời cái gì."

Lộ Nhâm chợt thấy áy náy.

Nghĩ đến mấy biểu tượng cảm xúc [haha, đang offline] và [chạy đây nha] lúc trả lời Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm thở dài, "Không phải em đang… chuyên tâm làm việc à."

Ân Bắc Lâm cứ nhìn cậu, một lúc lâu sau mới khẽ "ừm" một tiếng.

Vừa nói xong, mùi vị quen thuộc của con người quen thuộc này, Lộ Nhâm đột nhiên toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ.

May mắn thay, lúc này đạo diễn Vương tươi cười bước tới.

"Này!" Đạo diễn Vương cười nói, "Bắc Lâm còn qua đây?"

Anh ta nhìn Lộ Nhâm cười, "Không phải đang muốn bắt Tiểu Lộ của chúng tôi về nhà chứ?"

Lời này cũng không cần quá tinh tế!

Lộ Nhâm xấu hổ lau mồ hôi, tay Ân Bắc Lâm vẫn còn đặt sau gáy cậu, bắt gặp ánh mắt tươi cười của đạo diễn Vương càng xấu hổ hơn.

Đạo diễn Vương ở đây, để người ta nhìn thấy cổ bị véo, thật xấu hổ!

Lộ Nhâm vươn tay muốn bỏ tay Ân Bắc Lâm ra, nhưng vừa chạm tới, giây kế tiếp bàn tay đã bị bắt lấy.

Ngón tay dùng sức đưa vào, Lộ Nhâm sửng sốt, Ân Bắc Lâm trực tiếp đan hai bàn tay vào nhau.

Ân Bắc Lâm kéo cậu ở tư thế này, nói chuyện với Ân Bắc Lâm, Đỗ Hoài cũng thỉnh thoảng nói một câu.

Cả ba đang thảo luận về những điều cậu không biết, Lộ Nhâm cười theo, cảm thấy như củ tỏi trong biểu tượng cảm xúc [Quýt ngoài], lạc lõng.

Nhưng tay bị Ân Bắc Lâm nắm chặt, không cách nào rời đi.

Lộ Nhâm chỉ có thể đứng ở một bên nghe giống như đứng phạt.

Đứng hồi lâu, ánh mắt Lộ Nhâm dường như không kiểm soát được, cứ chốc chốc lại quay về phía tay Ân Bắc Lâm đang kéo.

Đung đưa rất nhiều, lại vô tình đụng phải ánh mắt đang trầm xuống của Ân Bắc Lâm.

Lộ Nhâm, "..."

Lộ Nhâm lập tức xoay người che mắt.

Cảm giác như nắm cái túi vậy… Chuyện gì vậy?

Cảm giác tội lỗi của Lộ Nhâm kéo dài đến lúc ăn cơm tối vẫn không hết.

Đạo diễn Vương nói rằng vì Ân Bắc Lâm đã ở đây, anh ta nói chúng ta nên dùng bữa tối cùng nhau.

Lộ Nhâm vốn đang tìm một hàng ăn hay gì đó, liền hỏi đạo diễn Vương xem anh ta có thể dẫn Trần Tư Vũ chiều không phải quay đi cùng không.

Đạo diễn Vương xua tay đồng ý luôn.

Lộ Nhâm không nghĩ nhiều liền lên xe Ân Bắc Lâm.

Không ngờ khi ra đến nơi, nhìn thấy có trợ lý giám đốc, vài vị chủ đầu tư mà cậu có ấn tượng!

Lộ Nhâm, "..."

Đm, tại sao không có người nói cho cậu biết đây là Hồng Môn Yến!!

Nở nụ cười cứng ngắc trên mặt, Lộ Nhâm ngồi ở chính giữa cùng Ân Bắc Lâm.

Trần Tư Vũ mặc một chiếc áo len giản dị đến ngồi ở rìa ngoài.

Đỗ Hoài còn không ngồi ở chính giữa, nam ba là cậu lại ngồi ở chính giữa cùng Ân Bắc Lâm, Lộ Nhâm chảy mồ hôi muốn chết.

Ân Bắc Lâm có lẽ rất giỏi xử lý những tình huống này, thái độ điềm tĩnh nhã nhặn.

Cậu thì khác, chỉ biết cười, cười ngu, cười ngại, cuối cùng đơ cả mặt.

Hết cách, Lộ Nhâm với Trần Tư Vũ kiếm cớ xin lỗi vào nhà vệ sinh.

lu: [Tớ không biết có nhiều người đến như vậy\, [khóc] [khóc] Nếu biết tớ sẽ nói trước với cậu]

Tư Vũ: [[Hihi] Không sao đâu, tớ vui muốn chết]

Tư Vũ: [Lần sau bên đầu tư đến thì nhanh chóng gọi cho tớ, tớ hứa trong vòng 800 dặm sẽ đến thật nhanh]



Lu: [[mồ hôi] [mồ hôi]]

Tư Vũ: [Nhưng sau bữa tối này, đừng nói là tớ cũng ở đây]

Tư Vũ: [Dù sao chồng cậu ở đây, cậu không sao, tớ đi một mình, không có Bách Ích với Tôn Mạn Ni chắc chắn khó xử [e]]

Lộ Nhâm bị chữ chồng làm cho ngơ ra, nhìn thấy lời phía sau của Trần Tư Vũ, lại ngây ra nữa.

Bách Ích là nam hai trong đoàn phim của họ, còn Tôn Mạn Ni có thể được coi là nữ chính trong phim.

Bởi vì đây là một bộ phim công sở, bốn đàn ông và một phụ nữ, không ai khác.

Bách Ích không nổi tiếng bằng scandal như Lộ Nhâm, cũng không phải bằng con đường tham gia tuyển chọn như Trần Tư Vũ, Bách Ích là một diễn viên chính quy, đi lên từ từ bằng nhan sắc và kĩ năng.

Vì người nổi tiếng có rất nhiều lịch trình, mấy nay cũng là đổi cảnh quay đêm với anh ta.

Lộ Nhâm nghĩ rồi nhắn "Đươc".

Do dự hồi lâu, cậu muốn gõ vài chữ, nhưng nghĩ lại vẫn không gửi, một mình ra khỏi phòng.

Lộ Nhâm chán nản.

Ngay khi Ân Bắc Lâm vừa đến, đã nhắn cho Tư Vũ "Sếp của bạn tớ đến rồi" -quá rõ ràng!

Cũng không ngốc đến vậy.

Nhưng đã đến giờ về khách sạn rồi...

Lộ Nhâm chống tay trên bồn rửa mặt, nghiêm túc nhìn mình trong gương.

Rốt cuộc hôm nay là to be hay không to be đây?

Cậu biết Ân Bắc Lâm nhất định sẽ đến.

Suy cho cùng, cũng đã "lạt mềm buộc chặt" bấy lâu nay.

Lộ Nhâm nắm chặt tay, với lại Trần Tư Vũ nói một khi quân địch tới cửa, là cơ hội thu lưới!

Nhưng chưa nắm chặt tay hai giây, Lộ Nhâm lại thở dài.

Bây giờ phải thu lưới thật sao?

Lộ Nhâm xoa xoa cái mông, vẻ mặt ủ rũ.

Cậu luôn cảm thấy... Cậu luôn cảm thấy rằng ngày hôm nay sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng nếu hôm nay cậu còn chưa chuẩn bị xong, Ân Bắc Lâm lại gần hỏi cậu hai tuần qua anh đang làm gì, cậu nên nói cái gì đây...?

Lộ Nhâm thô bạo xoa đầu thở dài.

Cậu vẫn đang do dự ở đó, một giọng nói nghi ngờ đột nhiên vang lên sau lưng.

"…Lộ Nhâm?"

Cậu nhìn lại, chỉ thấy Đỗ Hoài đứng ở cạnh cửa, ngờ vực nhìn cậu.

Đỗ Hoài không chắc chắn liếc nhìn cậu, "Cậu… không sao chứ?"

Lộ Nhâm đột nhiên xấu hổ. Đỗ Hoài hẳn là đã nhìn thấy cậu nhảy dựng lên …

Lộ Nhâm lập tức nói: "Tôi không sao... Tôi vừa mới uống nhiều quá!"

Lộ Nhâm quơ tay, "Vận động chút để… Tỉnh táo lại!"

Đỗ Hoài cười.

Nhìn thấy nụ cười của anh ta, trong lòng Lộ Nhâm chợt sáng lên.

"Anh Đỗ," Lộ Nhâm vẻ mặt ủ rũ nói, "Tôi hỏi anh một câu."

"Cậu nói đi."

Lộ Nhâm nhanh chóng nói, "Không phải trong phim Hà Triêu Sinh với Kim San có hảo cảm với nhau sao?"

Đỗ Hoài gật đầu…

"Không phải Hà Triêu Sinh cũng thích Kim San sao, chỉ là anh ta không nói, nhưng không phải anh ta vẫn đợi Kim San phát hiện sao?"

Đỗ Hoài dừng lại, liếc cậu một cái rồi ngập ngừng nói: "Đúng vậy..."

"Sau này không phải Hà Triêu Sinh đến nhóm dự án khác sao, cũng đã lâu không gặp cô ấy" Lộ Nhâm nói, "Lần này không phải Kim San lại trở lại sao, hai người một nhóm."

"Tôi muốn hỏi anh, không nói về cốt truyện, cậu nghĩ Hà Triêu Sinh nên trả lời Kim San như thế nào? "

Lộ Nhâm suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra câu hỏi cụ thể hơn.

"Nếu Kim San có đi tìm anh ấy, vậy chắc chắn cô ấy vẫn có hảo cảm với anh ấy, nếu không cô ấy nhất định sẽ gia nhập nhóm của Sở Thừa Quân của tôi, vậy nên Hà Triêu Sinh không phải nói gì đó sao."

"Nhưng gia đình Hà Triêu Sinh cũng rất phức tạp, nếu anh ấy ở bên Kim San, lại có chuyện của đội trưởng Kim bên kia," Lộ Nhâm thận trọng hỏi, "Không nói đến tình tiết, nếu anh là Hà Triêu Sinh, anh có chủ động bày tỏ tâm ý của mình với Kim San không?"

"...Hay là, cứ thôi rồi đợi đến lúc thích hợp?" Lộ Nhâm suy nghĩ hai giây rồi kinh hãi nói, "Nhưng nhỡ Kim San cũng giận, có thể rất nghiêm trọng đó!"

Lộ Nhâm cảm thấy được câu hỏi này mới hay làm sao!

Kim San, không phải Ân Bắc Lâm sao!

Hà Triêu Sinh, không phải là chính mình à!!

Ân Bắc Lâm đến tìm cậu, giống như Kim San đi tìm Hà Triêu Sinh vậy!

Vừa hay, đồng ý với Ân Bắc Lâm, cái mông của cậu sẽ rất đau.

Nếu Hà Triêu Sinh, nam chính, ở bên Kim San, anh ấy cũng sẽ chịu tai tiếng là có mối quan hệ trong nhóm - mặc dù có hơi khác xa một chút, nhưng đó không phải là tình thế tiến thoái lưỡng nan sao.

Lộ Nhâm đã tính rồi, nếu Đỗ Hoài nói Hà Triêu Sinh sẽ nhận lời, vậy thì cậu sẽ tắm rửa sạch sẽ chờ Ân Bắc Lâm.



Nếu Đỗ Hoài nói Hà Triêu Sinh còn đang suy nghĩ... Vậy thì ông trời tha cho mông của cậu rồi!

Cậu chỉ đợi cho đến khi "Triêu Sinh" đóng máy thôi.

Nghĩ vậy, Lộ Nhâm hai mắt sáng lên, chờ đợi câu trả lời của Đỗ Hoài.

Đỗ Hoài liếc nhìn cậu, sau một lúc lâu im lặng, anh ta cất tiếng nói: "...Nếu tôi là Hà Triêu Sinh…"

Lộ Nhâm nín thở nhìn anh ta đầy mong đợi.

Đỗ Hoài vẻ mặt chịu không nổi, khẽ quay đầu lại rồi thở dài.

"Lộ Nhâm, nếu tôi là Hà Triêu Sinh, tôi sẽ không đến công ty này."

Lộ Nhâm, "…?"

Lộ Nhâm sửng sốt.

Đỗ Hoài nhẹ nhàng nói: "Triêu Sinh thông minh, tài giỏi lại có ước mơ. Ở công ty này ...Cho dù có Kim San ở bên thì sự giúp đỡ từ trưởng nhóm Kim cũng chỉ là tạm thời."

Ánh mắt Đỗ Hoài tối đi, "Anh ấy cũng phải nghĩ về gia đình, hướng phát triển mà anh ấy chọn… Cậu hiểu không?"

…Không rõ lắm.

Lộ Nhâm ngượng ngùng vỗ vỗ vai Đỗ Hoài, thận trọng nói: "Anh Đỗ, anh uống nhiều quá rồi à?"

Có phải là uống nhiều quá, không hiểu cậu đang hỏi gì không?

Đỗ Hoài bật cười, "Tôi không uống bao nhiêu."

Anh ta im lặng một lúc, sau đó nói: "Cậu đi toilet lâu rồi, anh Ân vẫn đang đợi cậu, mau về đi."

Lộ Nhâm "Đm" một tiếng rồi cúi đầu nhìn, bản thân đã đi toilet năm sáu phút rồi.

Lộ Nhâm, "Vậy tôi đi trước!!"

Đỗ Hoài gật đầu, Lộ Nhâm vội vàng nói lời cảm tạ, vội vàng trở về phòng riêng.

Ngay khi cánh cửa được đẩy ra, Trần Tư Vũ cạn ly với nhà sản xuất bên cạnh, tiếng lớn đến mức cậu ở cửa cũng có thể nghe thấy.

Khoé miệng Lộ Nhâm giật giật, "..."

Có phải uống nhiều quá rồi không? Thầy giáo Trần!

Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm nhanh chóng liếc nhìn Ân Bắc Lâm.

Ân Bắc Lâm vẫn ở tại chỗ, anh chỉ ngồi đó, trên người mang một cảm giác khó tả.

Rõ ràng người này được kính rượu rất nhiều, nhưng người khác uống xong mặt đỏ bừng bừng, anh lại vẫn bình tĩnh, không có gì thay đổi cả.

Sau khi uống xong, Lộ Nhâm cạn ly sắp say mèm, Ân Bắc Lâm vẫn không sao.

Sau khi kết thúc, Lộ Nhâm choáng váng đứng dựa vào Ân Bắc Lâm, Ân Bắc Lâm kéo lấy cậu nên cậu mới không vấp ngã.

Những tên lớn khác nói chuyện vui vẻ với Ân Bắc Lâm mãi mới quay về.

Trần Tư Vũ và nhà sản xuất khoác vai, trợ lý của hai bên mỗi người đỡ một người đưa về xe.

Lộ Nhâm nhắm mắt tựa cằm trên vai Ân Bắc Lâm.

Trong lúc mơ màng, đạo diễn Vương dường như đi tới, "Ôi, Tiểu Lộ còn chưa uống gì mà đã say rồi."

...Không say lắm đâu!

Chỉ là hơi choáng váng, Lộ Nhâm ra hiệu trong mơ hồ, "Tôi không say, chỉ là hơi… chóng mặt."

Làm xong động tác này, Ân Bắc Lâm cười thầm.

Ở gần như vậy, Lộ Nhâm cảm thấy được tiếng cười thầm chấn động lồng ngực.

Một giây tiếp theo, Ân Bắc Lâm đột nhiên ôm eo cậu chặt hơn một chút.

"Đạo diễn Vương," Ân Bắc Lâm bình tĩnh hỏi, "Lộ Nhâm của chúng tôi không gây rắc rối cho anh chứ?"



Lộ Nhâm của chúng tôi?

Ân Bắc Lâm thuận miệng nói ra lời này, Lộ Nhâm đầu óc choáng váng, bị bốn chữ này đánh thức, đột nhiên ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn anh.

Đạo diễn Vương bật cười khi nhìn thấy bộ dạng của Lộ Nhâm, lấy lòng bàn tay vỗ vỗ vào vai cậu.

"Không đâu, Tiểu Lộ cũng coi như là người tôi yên tâm nhất trong lớp trẻ rồi"

"Tốt rồi."

Lộ Nhâm ngu ngốc nhìn Ân Bắc Lâm.

Không biết là do uống rượu, hay do đèn hay gì đó nữa.

Khiến trên khuôn mặt Ân Bắc Lâm có thêm nụ cười nhàn nhạt, cũng thêm vẻ dịu dàng hiếm có trong giọng điệu của anh.

"Tên này hơi ngốc."

Ân Bắc Lâm đưa tay xoa tóc cậu, cười nói.

"Sau này sẽ phải phiền đạo diễn Vương rồi."

Tim cậu đột nhiên đập thình thịch trong gần hai giây.

Giống như nhận thức muộn màng.

Lộ Nhâm đỏ bừng, "xì" một tiếng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.