"Tách"
Đèn bật lên
"Không phải nói giờ này hai người nó đều có nhà sao?" Ông Ân nghi ngờ quay đầu lại, tay chống gậy, "Người đâu?"
Quản gia Trương liếc một vòng.
Căn hộ của cậu chủ là kiểu một tầng không gian mở, cách bài trí hợp lý không thừa thãi.
Mặc dù vừa rồi đèn phòng khách không được bật, nhưng trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim, trên bàn có một đĩa hoa quả đã cắt, đèn trong phòng tắm gần giường lớn cũng bật sáng, đi vài bước, thấy cửa phòng tắm vẫn mở, bên trong có quần áo đã thay.
"Ông chủ," Quản gia Trương nói, "Nhà chắc là có người đã về, nhưng có thể vừa mới đi ra ngoài."
"Đã gần chín giờ, còn đi ra ngoài?" Ông Âm khịt mũi, "Đúng là chơi bời lêu lổng. "
Trong tủ quần áo tối đen như mực, Lộ Nhâm suýt nữa bật khóc.
...Làm thế nào mà một chuyện ngại ngùng như vậy lại có thể xảy ra!
Sớm không đến, không thì muộn một ngày nữa cũng được?
Làm sao lại xảy ra khi cậu dụ địch lần đầu tiên trong đời, cha mẹ của quân địch lại đến.
Đây không phải giống như chưa bắt đầu đã lên trời sao?
Hôm nay, cuối cùng cậu cũng hiểu được bài học xương máu ra trận chưa thắng người đã chết.
May mắn thay, chiếc tủ đủ rộng và ở cạnh giường. Nếu ông cụ chỉ hoạt động trong phòng khách, có thể sẽ không chú ý đến cậu..
Trong bóng tối, Lộ Nhâm xấu hổ xoa xoa khuôn mặt, mò mẫm trong tủ quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-voi-anh-de-phao-hoi-noi-dinh-dam/1858389/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.