Vô lý.
Quá vô lý.
Lộ Nhâm ủ rũ thở dài, trong bồn tắm đầy bong bóng.
Không, tại sao quần áo lại rơi xuống...?
Ngay cả khi rơi xuống, sao mình lại có thể không nhận ra chứ?
Nghĩ đến vẻ mặt ngốc nghếch cậu lúc đưa cái giá áo rỗng không, Lộ Nhâm nằm trong nước, rầu rĩ hỏi trần nhà, có cần phải xấu hổ như vậy không.
May thay, có rất nhiều đồ ngủ dự phòng trong phòng tổng thống, nếu không vừa vào phòng đã làm bẩn đồ ngủ rồi tìm nhân viên đổi...
...Quá kỳ lạ!
Ngay cả vậy nhưng chuyện cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
“...Không phải là xấu hổ chứ?”
Giọng nói cười như không cười của Ân Bắc Lâm như vẫn còn văng vẳng bên tai, Lộ Nhâm hít sâu một hơi, lắc đầu thật mạnh.
...Không, không thể như thế này nữa!
Lộ Nhâm đầu tóc ướt đẫm, vẻ mặt nặng nề như ra đón pháp trường, hạ quyết tâm nắm chặt hai tay, cuối cùng mở cửa.
Đèn không sáng lắm, Ân Bắc Lâm dường như mới chỉ bật một nửa đèn, anh dựa vào đầu giường, yên lặng đọc sách, để lại một ngọn đèn tường.
Ở nhà cũng gần như vậy, nhưng không hiểu sao Lộ Nhâm lại vô thức nuốt nước bọt.
Nhưng giây tiếp theo, cậu nhận ra mình vừa làm gì, bỗng ngây người.
Đm đừng vậy chứ!
Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao, bình tĩnh!
Sau khi làm xong công tác chuẩn bị tâm lý, Lộ Nhâm cẩn thận bước tới, khăn tắm trên đầu, hùng hổ hét lên: "Anh! Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-voi-anh-de-phao-hoi-noi-dinh-dam/1858386/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.