"Được thôi." Quan Cảnh mỉm cười, " Nếu như anh Thiên Dữ muốn chỉ huy tôi thì tôi cũng rất vui đấy."
Triệu Thiên Dữ nghe xong câu này, chua đến tận chân răng,"...xùy."
Thật sự không kiềm chế nổi, để lộ ra biểu cảm của ông lão trên tàu điện ngầm.
Anh ta lập tức quay người lại, chạy như bay, giống như phía sau là lũ lụt và thú dữ vậy, hai ba bước liền bắt kịp Ân Bắc Lâm đang ung dung bình tĩnh.
Mặt khác.
Khi biết rằng phải cùng với Quan Cảnh đi tìm hoa hồng, biểu cảm của Lộ Nhâm lập tức trở nên căng thẳng.
… Quan Cảnh rốt cuộc có biết mấy chuyện kia của cậu và quản lý của anh ta không vậy?
Lộ Nhâm có chút bối rối, đi bên cạnh Quan Cảnh, cũng không biết nên nói gì.
Bản thân nguyên chủ cũng chỉ thân thiết với Quan Cảnh ở vẻ bề ngoài, thực tế mà nói chẳng qua là tiền bối hậu bối không mấy quen thuộc trong công ty mà thôi.
Cậu cố gắng hết sức lục soát từ ký ức của thiên tài nhỏ nguyên chủ hết trái lại sang phải, nhưng vẫn chẳng thể nhớ ra được nhiều hơn.
Sợ nói nhiều sẽ sai nhiều, nên Lộ Nhâm không dám nói chuyện, cứ lúng túng đi bên cạnh.
[Cái này... ai nói quan hệ giữa Lộ Nhâm và Quan Cảnh thân thiết đấy, bọn họ làm tôi cảm thấy như có gió lạnh từ núi tuyết Siberia thổi qua vậy.]
[Ừ, mở hẳn hai cái máy quay phát trực tiếp, bên kia Lâm gia với Triệu Thiên Dữ cũng không khá hơn chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-voi-anh-de-phao-hoi-noi-dinh-dam/1858382/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.