Chu Thời Duật bị giật mình bởi câu nói bất thình lình của ông cụ.
Anh quay lại nhìn, rõ ràng ông cụ được kết nối với đủ loại ống và thiết bị, vừa nãy còn mới hôn mê bất tỉnh, tại sao lại đột nhiên mở miệng nói chuyện?
Nói xong cũng không giống như đã tỉnh, hai mắt vẫn nhắm chặt, điều này làm mọi người nghi ngờ liệu có phải vừa rồi ông nói mớ trong cơn mê hay không.
Nhưng nói mê thì sao có thể vừa khớp với cuộc trò chuyện của họ như thế?
Chu Thời Duật cảm thấy kỳ lạ, nhìn về phía Bùi Vũ Ninh: “?”
Sợ Chu Thời Duật lo lắng, vốn dĩ cô không định kéo anh vào chuyện này, ai ngờ ông cụ không thể ráng nhịn mà diễn cho xong, bây giờ khiến cô trở tay không kịp.
Bùi Vũ Ninh thở dài, chỉ có thể vỗ nhẹ Bùi Tổ Vọng: “Được rồi, đừng diễn nữa ông nội.”
“Ôi chao, tốt quá.” Bùi Tổ Vọng ngồi dậy như được đại xá, vừa dậy vừa phàn nàn: “Nằm một ngày, cái lưng già của ông cũng sắp hỏng rồi.”
Chu Thời Duật không kịp phản ứng: “…???”
Một giây trước, anh còn đắm chìm trong nỗi sợ Bùi Vũ Ninh sẽ bị kích thích, một giây sau đột nhiên mọi chuyện thay đổi chóng mặt.
Chu Thời Duật có chút bối rối: “…. Có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện dài lắm.” Bùi Vũ Ninh lấy cho Chu Thời Duật một cái ghế dựa: “Em có thể nói với anh, nhưng anh phải hứa với em, đừng ngăn cản em, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-duong-tu-nguyen/2492667/chuong-42.html